Có lẽ vì trở lại căn nhà tràn ngập hình bóng của người kia, mà Tuyệt Luân cả đêm nằm mộng. Cô mơ thấy mình rượt theo một con báo, con báo này vẻ mặt ngây ngốc và cơ thể thì bẩn lấm lem, khiến Liễu Tuyệt Luân bị chọc cười. Nhưng chẳng lâu sau, cô lại mơ thấy mình bị chính con báo đó đuổi, chỉ chốc lát nó đã vồ tới khiến cô muốn trốn cũng không được, muốn động cũng chẳng xong. Toàn thân bị đụng tới cọ lui rất ngứa ngáy, thậm chí cô còn cảm nhận rõ cái hơi nóng hầm hập ấy cứ bao quanh mình... Cả đêm chìm trong cơn mơ hỗn loạn.
Giữa trưa, căn phòng vẫn im ắng tối đen như mực, hoàn cảnh này quả thật quá thoải mái đến nỗi Liễu Tuyệt Luân chỉ muốn cứ như vậy ngủ tiếp thôi. Cô ưm một tiếng rồi duỗi người, nhưng lại bất ngờ phát hiện tay chân mình chẳng thể nào giãn thêm nữa ——
Ối! Tuyệt Luân bừng tỉnh.
Hạ Thi Khâm là người ngủ dễ tỉnh, nên khi Tuyệt Luân vừa động cô cũng tỉnh theo. Dùng vẻ ngái ngủ mơ màng xoay người nằm đè lên Tuyệt Luân, khóe miệng còn cong lên nở nụ cười uể oải tà ác: "Chào người đẹp say ngủ ~".
Surprise! Kinh ngạc chưa?! Hạ Thi Khâm xấu bụng muốn tạo cho Liễu Tuyệt Luân "bất ngờ lớn", ý định để trả thù cho việc bị nhận nguyên ly rượu hôm trước.
"Sao chị lại ở đây!" Liễu Tuyệt Luân kinh ngạc đến giật nảy, đẩy Hạ Thi Khâm ra nhanh chóng bật đèn ngủ ở đầu giường.
"Tôi về nhà ngủ, thì thấy em trên giường." Hạ mỗ liếm liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-cung-can-yeu/1758367/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.