Chương trước
Chương sau
Đối với mình Kha Uy là gì?... Người luôn mạnh mẽ, quyết đoán như Hạ Thi Khâm cũng có lúc nghẹn lời. Không thể phủ nhận cô rất thích Kha Uy, bất kể ở nhân cách hay là khí chất, thì cô cũng từng bị Kha Uy hấp dẫn.
Nguyên nhân Hạ Thi Khâm chia tay Liễu Tuyệt Luân vì giữa bọn họ có rất nhiều khúc mắc được tích lũy trong suốt thời gian dài, cô cũng có ý định sau khi kết thúc cuộc tình ấy thì sẽ bắt đầu một mối quan hệ khác. Nhưng lúc này đây cô lại chợt phát hiện, dường như chính bản thân mình cũng không hẳn muốn kiếmtìm tình yêu mới. Dù đã chia tay Liễu Tuyệt Luân rồi nhưng cuộc sống của cô vẫn chẳng hề thay đổi.
Có lẽ cô thích Kha Uy, có điều tình cảm ấy vẫn chưa đủ để tiến thêm bước nữa. Như là cô yêu thích nói chuyện với Kha Uy, nhưng lại chẳng hề có chút dục vọng nào. Chính bản thân Hạ Thi Khâm cũng thấy kinh ngạc, vì sao mình lại không có khát vọng muốn đụng chạm, âu yếm hôn môi gì với một người con gái xinh đẹp hấp dẫn thế kia. Ngược lại, cô đối với Liễu Tuyệt Luân thì khác, đứng trước Tuyệt Luân cô chưa lúc nào có thể khống chế được mình. Thế nên mới có chuyện dù đã chia tay rồi mà ngày đó khi gặp Liễu Tuyệt Luân, cô vẫn không nhịn được cưỡng hôn cô ấy.
"Vivian," Hạ Thi Khâm chậm rãi cất lời, "Em biết rằng tôi rất thích em mà. Nhưng quan hệ giữa tôi và Tuyệt Luân không phải là mối quan hệ chỉ đơn giản như kiểu 'thích thì ở cạnh, không thích chia tay'. Nên tôi chưa thể nào ngay lập tức có thể bắt đầu một tình yêu mới, cái gì cũng cần có thời gian."
Hạ Thi Khâm nghĩ, có lẽ mình đã đánh giá sai rất nhiều việc, như chuyện về Liễu Tuyệt Luân, có vẻ cô ấy không phải kiểu người mà mình vẫn lầm tưởng, mà khác hoàn toàn. Hoặc như tình cảm của mình đối với Kha Uy, dường như nó cũng không phải là kiểu rung động yêu đương. Quan trọng nhất là, tình cảm của cô dành cho Tuyệt Luân hình như cũng không phải là dạng mà cô thường nghĩ. Trải qua rất nhiều năm trời, Tuyệt Luân đã không chỉ còn là một người bạn gái bình thường nữa, mà hơn thế rất nhiều, có điều nó là gì thì cô vẫn chưa hiểu được, nhưng rồi cô sẽ tìm ra.
"Hạ, ý của chị là sao?" Kha Uy khó có thể giữ nguyên bình tĩnh, khi phải đối mặt với sự chuyển biến này.
"Cho dù chúng ta không thành người yêu, nhưng vẫn sẽ là cộng sự thân thiết làm chung ăn ý mà." Trên thương trường Hạ Thi Khâm là một cao thủ đàm phán, cô chưa từng thất bại lần nào, nên có thể xử lý mọi chuyện thật khéo léo tròn trịa. Người sinh ra định sẵn sẽ nắm rất nhiều thứ như Hạ Thi Khâm từ lúc nhỏ đã được nuôi dạy thế rồi, khi đã biết mình muốn gì và không muốn gì thì rất nhanh quyết định. Nếu bây giờ cô hiểu tình cảm của mình đối với Kha Uy không thể nào phát triển thành "yêu thích", thì cô sẽ không dây dưa kéo dài.
Giống hệt như khi cô phát hiện mình và Liễu Tuyệt Luân không hòa hợp, thì cũng lập tức quyết định chia tay.
Nếu cô làm sai, thì cô sẽ nhanh chóng tìm phương pháp tối ưu nhất để khắc phục, đấy chính là Hạ Thi Khâm.
Kha Uy vẫn là người cẩn trọng, ngay tức thì thu hồi vẻ kinh ngạc của mình, tỏ ra thoải mái, không làm thêm bất cứ phản ứng quá khích nào. Cô và Hạ Thi Khâm đều yên lặng dùng bữa, tự chìm vào suy nghĩ riêng.
Kha Uy nghĩ, chắc hẳn Hạ Thi Khâm vẫn chưa hoàn toàn mê muội mình, có lẽ để thích một người cần chút thời gian, chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, chắc chắn Hạ Thi Khâm sẽ dần dần yêu thích mình thôi. Lúc này không nên nói gì cả, chờ tới cơ hội lần sau đi!
Còn Hạ Thi Khâm thì lại nghĩ tới Liễu Tuyệt Luân, người phụ nữ mà cô cứ ngỡ rằng mình đã không còn tình cảm, giờ đây càng ngày càng hay quẩn quanh trong lòng. Hơn thế nữa còn thêm Đổng Tiệp chết tiệt rất biết chọn thời gian xuất hiện, mình phải làm gì với cái cô nàng Liễu Tuyệt Luân chuyên làm người ta thấy đau dạ dày, đau đầu này đây?
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Liễu Tuyệt Luân ngủ đến giữa trưa mới uể oải tỉnh dậy, thong thả đi vào phòng tắm tắm hoa tươi thơm ngát rồi mới mặc áo ngủ in hình Mẫu đơn bước ra. Liễu đại tiểu thư đúng là kiểu người ưa thích cuộc sống chẳng hề có lý tưởng như vậy đấy -- Cực kỳ phù hợp với diễn xuất của các nhân vật phụ tiểu thư con nhà giàu quần là áo lượt trong tiểu thuyết nha, không có cô á, thì làm sao có thể tạo ra nhiều cảnh cô bé lọ lem gặp hoàng tử như vậy được? Hừ!
Dì giúp việc thấy rèm cửa phòng ngủ của tiểu thư nhà mình đã được mở, thì biết tiểu thư dậy rồi, lúc bưng bữa sáng lên phòng còn đặt thêm một chiếc hộp xinh đẹp lên khay.
"Cô chủ, sáng nay giám đốc Hạ đưa một hộp quà tới."
Liễu Tuyệt Luân đang ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc mây quăn dài bồng bềnh như thác nghe vậy liền quăng lược, nghiến răng: "Giám đốc Hạ? Giám đốc Hạ nào? Tôi chẳng quen giám đốc Hạ nào cả, vứt thứ đó vào thùng rác đi!"
"Cô chủ, việc này..." Đồ mà giám đốc Hạ đưa tới thông thường đều là hàng xa xỉ, bà thật sự không có gan ném nó vào thùng rác đâu.
"Haizz, được rồi, đưa nó đây." Liễu Tuyệt Luân thấy bộ dạng khó xử kia của bà ta thì bảo.
Sau khi mở hộp thấy trong đó là hai miếng bánh Tiramisu tinh xảo, là loại bánh ở cửa hàng mà cô yêu thích nhất.
Tuyệt Luân bĩu môi, thật đúng là bất ngờ. Người khác cứ nghĩ Hạ tiểu nhân thu hút được phụ nữ bởi vì chị ta biết ân cần chăm sóc, thật ra tên đó ngoài biết cách dùng tiền đè người, thì chỉ là một kẻ vô tâm vô tình thôi. Tất cả những món quà trước đây chị ta tặng thì có cái nào là do chị ta tự mình chọn chứ hả? Đều chỉ biết kêu thư ký đến thẳng tiệm trang sức mua món mới nhất đắt nhất. Cô chẳng ngốc, sao không biết chứ.
Trên danh nghĩa thì nói là để làm cho cô vui, nhưng đôi khi quà đưa đến lại là thứ "cực kỳ thê thảm", báo hại cô còn phải mất công giả vờ phấn khích vui vẻ, yêu thích nó đến không nỡ rời tay, kết quả còn chẳng phải biến thành cô mới là người chọc chị ta vui à!
Nhưng miếng Tiramisu này thì khác, nó chính là kỷ niệm chỉ hai người biết... Đây không phải thứ Hạ Thi Khâm có thể bảo thư ký cứ tùy tiện đi mua là được. Cái người trước giờ vẫn vô tâm này, thế mà hôm nay thật sự tự mình đi mua quà mang đến đây.
Nhưng vậy thì sao chứ. Tuyệt Luân nhìn miếng Tiramisu mà chợt cảm thấy mũi cay cay, hốc mắt dần ửng hồng.
Bao nhiêu kỷ niệm bỗng nhiên ùa về.
Cái khoảng khắc rung động của sáu năm trước, giống hệt như lời nguyền khiến cô càng ngày càng mê luyến thêm, cho đến giờ trở thành yêu sâu sắc. Nếu nói những năm qua cô không hạnh phúc thì là giả, nếu không sao có thể hao hết tâm tư tìm cách duy trì mối tình này thật lâu thật dài. Vì thế nên khi mất đi người đó, cô mới cảm thấy cuộc sống của mình trở thành chơi vơi, không biết phải làm gì, không biết nhớ về ai. Tuy vì kiêu ngạo cô không muốn thừa nhận, mặt ngoài vẫn cứ trang điểm xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống, làm một tiểu thư giàu có chẳng biết lo nghĩ chi... Nhưng chỉ có cô tự biết, trái tim mình trống trải.
Liễu Tuyệt Luân tức giận muốn ném bay cái hộp chết tiệt do kẻ bội bạc kia đưa tới, nhưng tay vung lên cao rồi vẫn chẳng thể nào ném nó đi.
Đúng lúc này vừa hay có tiếng chuông điện thoại cho Liễu Tuyệt Luân một bậc thang để xuống, vì thế cô lập tức buông hộp bánh, nhấc điện thoại nghe. Có điều giọng nói sặc mùi thuốc súng, ai bảo dại dột đụng vào đại tiểu thư bá đạo đây khi đang muốn bạo phát chứ.
"Alô!"
"Ồ đại tiểu thư, cậu dậy rồi à." Giọng của Hâm Nghiên nhẹ nhàng trong trẻo như nước suối mát mẻ, ở giữa trưa hè thật có tác dụng dập lửa nha. Hâm Nghiên hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của bạn, nên chờ tới tận giữa trưa mới gọi điện tới đây. Nhưng sao cơn tức vẫn lớn như vậy nhỉ?
"À, Phó Phó hả. Người bận rộn như cậu sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho tớ thế." Thái độ của Tuyệt Luân thay đổi nhanh y lật sách, vừa nghe thấy là bạn thân gọi tới thì đã lập tức rạng rỡ tươi cười, nằm lên giường vừa nói chuyện vừa quấn nghịch dây điện thoại.
"Ừ, là chuyện tốt. Có người muốn gặp cậu." Hâm Nghiên nói.
"Muốn gặp tớ? Làm gì?" Người nào muốn gặp cô mà có thể mời cả tổng giám đốc đại nhân của tập đoàn Phó thị làm cầu nối chứ?
"Một công ty thời trang cao cấp của Pháp. Nói ra thì cũng có chút giống phim truyền hình, chủ tịch của công ty đó là phu nhân Hà Mỹ Nhã, đến Macao để khai thác thị trường, vì thế có chiêu mộ thêm nhân viên mới. Trong bữa tiệc chào đón nhân viên mới ấy, bà ta trông thấy một nữ nhân viên mặc bộ lễ phục màu đen có áo khoác tà dài. Vị phu nhân này rất kinh ngạc, sau khi xem kỹ rồi còn thấy bộ lễ phục ấy được cắt may cực kỳ khéo léo, phụ kiện trang trí đính kèm cũng được phối vô cùng tuyệt vời, bà ấy rất khâm phục tài năng của người thiết kế. Sau khi hỏi mới biết, bộ đồ ấy là do chị họ của cô nhân viên đó đưa cho, mà người chị đó lại là nhân viên ở bộ phận giao tiếp khách hàng của một hội quán cao cấp, cô chủ hội quán đã tự mình thiết kế nó để dùng cho các bữa tiệc tiếp đãi khách hàng đặc thù."
"Ừ hứ, đương nhiên rồi, sau khi thiết kế tớ còn tự mình chọn vải và phụ kiện, dùng thợ may có tay nghề cao nhất nữa nha." Liễu đại tiểu thư kiêu ngạo đến không thèm giả vờ khách sáo khiêm tốn, mà quả thật cô cũng có lý do kiêu ngạo. Quần áo do Liễu Tuyệt Luân thiết kế luôn đặt nhà may tốt nhất trong vùng đặc biệt làm, chi phí cho một bộ đồ như thế cũng chẳng hề kém với mua một bộ quần áo nhãn hiệu xa xỉ.
Ôi cho xin đi, mấu chốt không phải ở đó có được không hả, tớ đâu gọi điện đến chỉ để khen cậu chứ, người này chưa tự sướng xong à, thật đúng là đại tiểu thư! Hâm Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói tiếp: "Điểm chính tớ muốn nói là bà Hà Mỹ Nhã ấy sau khi biết người kia là cậu, thì cực lực yêu cầu muốn được gặp cậu một lần. Bà ta hi vọng cậu có thể trở thành nhà thiết kế đặc biệt của công ty, thiết kế một số trang phục làm sản phẩm mới cho bà ấy."
"Thiết kế trang phục á? Không làm. Tớ đâu rảnh mà làm nó chứ, tớ cũng chẳng thiếu tiền xài." Liễu Tuyệt Luân từ chối rất nhanh gọn. Ngày ngày thưởng thức đồ ngon, đi mua sắm, vui chơi mới là mục tiêu sống của cô nha. Cô sẽ chẳng tự dưng tìm việc tới làm để hành xác, có là bạn thân nói cũng mặc kệ luôn.
Hâm Nghiên bị người nhờ vả, chỉ đành thở ngắn than dài, thử khuyên Liễu Tuyệt Luân: "Cậu cứ thử đi gặp mặt, nghe đề nghị của bà ta trước, rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn mà. Tuyệt Luân, cậu không nên cứ tiếp tục mãi tình trạng này, hãy tìm việc gì đó để làm đi, thử thay đổi trạng thái cuộc sống, có lẽ như thế sẽ cảm thấy tốt hơn. Từ nhỏ cậu đã rất thích vẽ quần áo cho búp bê trên giấy, tuy mấy năm nay cậu không còn thiết kế gì, nhưng vì sao bây giờ cậu không thử lần nữa làm lại việc mà cậu rất yêu thích ấy. Mặc dù tớ được người ta nhờ, nhưng nếu chuyện này không thật sự có ích với cậu, thì tớ tuyệt đối sẽ không nhận lời đâu."
Hâm Nghiên nói đúng, cô nên tìm chuyện gì đó làm để lấp khoảng trống. Trái tim bởi vì thiếu mất Hạ Thi Khâm mà trở nên trống rỗng rồi, mỗi lúc có thời gian rảnh cô chỉ biết buồn rầu và cô quạnh. Cô cứ luôn trốn tránh, tìm cách quay trở về cuộc sống trước kia, dùng những cuộc chơi mong che giấu vết thương lòng, muốn tỏ ra rằng mình vẫn đang sống tốt. Bất kể thế nào cũng muốn cho Hạ Thi Khâm thấy, không có chị ta cô vẫn sống tốt như trước kia. Nhưng thật sự không phải vậy.
Bởi thế cô mới tùy hứng làm nũng đòi Đổng Tiệp theo đuổi mình, nhưng để có thể hoàn toàn thoát khỏi tình trạng này chỉ sợ phải dùng phương pháp khác, có lẽ tìm một thứ ký thác mới sẽ giải quyết tốt hơn.
Tuyệt Luân nũng nịu bĩu môi nói: "Người này rốt cuộc có lai lịch gì, mà mời được vị đại Phật như cậu giúp bà ta." Chỉ một câu cũng đã thể hiện rõ với bạn thân là cô đồng ý.
Hâm Nghiên thầm hiểu, khẽ cười cười, sau đó thở dài đáp: "Hà Mỹ Nhã là... mẹ ruột của Hiểu Dương."
"Cái gì? Người hầu nhỏ nhà cậu bỗng có đâu ra một bà mẹ ruột, thế là sao." Ôi trời, chú hamster đó từ chuột hoang giờ biến thành chuột hoàng kim rồi.
"Chuyện này Hiểu Dương vẫn chưa biết... Hà Mỹ Nhã đã đồng ý sẽ đợi đến lúc thích hợp thì mới nói cho em ấy nghe. Một trong những điều kiện đó là tiến cử cậu." Nói đến việc này giọng Hâm Nghiên trở nên cứng ngắc, dù sao thời điểm Phó nữ vương đại nhân bị người khống chế cũng cực ít nha.
Liễu Tuyệt Luân nghe mà thấy đầu nổi đầy vạch đen, "Xem ra bà ta đã nắm trúng thóp của cậu. Phó Phó à, có phải cậu quá cưng chiều nhóc kia không, vì nhóc ấy người ta ra điều kiện gì cậu cũng chịu."
Hâm Nghiên cười mắng: "Cô nàng này! Đã biết người ta khó chịu thế mà vẫn cố ý nói, không lợi dụng chọc ghẹo tớ thì cậu sẽ không thoải mái phải không! Mau mặc quần áo tử tế, trông thật ngon lành rồi tới đây, tớ kêu xe đi đón cậu rồi." Dừng một chút, tiếp tục cười, "Hay là ~ phải tặng thêm cho cậu một phòng khách sạn năm sao dùng hưởng tuần trăng mật thì cậu mới chịu tới? Ôi, thật ra Đổng Tiệp vẫn còn trong sáng lắm, người từng chiến cả trăm ngàn trận như cậu đừng có dọa con người ta chạy mất nha ~ "
"Cậu —— cái đồ hư hỏng này, chờ đấy, xem tớ đến sẽ tiêu diệt cậu ra sao!" Tuyệt Luân bị chọc, tức đến giậm chân. Được lắm Phó Hâm Nghiên, cứ tưởng cậu không biết trêu đùa người khác, vừa xoay người một cái đã lập tức 'đá đểu' mình, không thèm nhường nhịn gì kẻ đang bị thất tình này cả! Cô và Đổng Tiệp á, thật ra vẫn rất trong sáng được không!
Không nhắc đến thì thôi, hễ nói tới chỉ khiến cô buồn bực. Người tốt như Đổng Tiệp còn chưa từng hôn cô đâu, kẻ duy nhất làm chuyện "không trong sáng" với cô chỉ có một người, chính là tên Hạ tiểu nhân kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.