Sự thật là, Liễu Tuyệt Luân vẫn còn có thể xui xẻo hơn nữa.
Sau khi Liễu Tuyệt Luân xuống xe, lập tức bị bốn năm thanh niên vây lại. Một cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai, đập mạnh vào trần chiếc Lotus nói: "Ê, lái xe kiểu gì thế? Nếu đụng người thì cô bồi nổi không."
Cậu thiếu niên đó cũng chính là người đã bị xe của cô đuổi tới phải chật vật chạy tới vừa ngã vừa bò mới có thể thoát không bị đụng, nên Liễu Tuyệt Luân cảm thấy có chút áy náy, nhìn về phía cậu ta khiêm nhường cúi đầu: "Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, vì khúc quanh đó che tầm nhìn nên tôi không thấy được các cậu, may mà không đụng phải ai, tôi cũng không mong ai bị thương cả."
"Xin lỗi suông thôi thì được ích gì, giờ tổn thất của chúng tôi phải xử lý sao đây." Đối với các thanh niên, bị xe đuổi khiến phải "chạy nạn" chật vật trước mặt các anh em chính là một sự sỉ nhục, đấy cũng là tổn thất lớn nhất, vì vậy hai cậu thiếu niên đó càng liên tiếp đập mạnh lên trần xe.
Mấy đứa này có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mới tý tuổi đã học thói ăn vạ lừa tiền. Liễu Tuyệt Luân không nói gì xoay người cầm lấy túi xách trong xe, rút chi phiếu ra: "Nếu có tổn thất thì tôi sẽ bồi thường, giờ muốn bao nhiêu các người mới vừa mắt?"
Liễu Tuyệt Luân vốn rất đẹp, lại có dáng người với những đường cong tỷ lệ trời cho nên càng hoàn mỹ. Hôm nay cô không trang điểm đậm, mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-cung-can-yeu/1758355/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.