Nói dạy Ma Bắc Mạn học làm vài phản diện, thật ra cũng chỉ là vui đùa của Diện Sân, mục đích chính y mang theo hắn, chủ yếu muốn cho con thú ngốc(?) này thấy được diện mạo chân thực của thế giới nhược nhục cường thực này, muốn kích thích tinh thần để hắn càng thêm nỗ lực tu luyện.
Nhận Ma Bắc Mạn làm đồ đệ, không phải chỉ là thú vui nhất thời của Diện Sân, nếu dễ dàng mà nhận một đồ đệ như vậy, ở đại vị diện trước đây y sống bao nhiêu năm tháng, tại sao lại không có một đệ tử nào? Mục đích nhận, cũng chỉ từ hình bóng của Ma Bắc Mạn, nhớ đến một số việc trong quá khứ khiến bản thân nổi lên khao khát muốn đùm bọc hắn dưới vạt áo của mình mà thôi.
Còn chuyện gì trong quá khứ khiến y phá vỡ cả nguyên tắc của mình, không nên nghĩ đến thì hơn...
Diện Sân ôm mỗ thú trắng tuyết trong ngực, chớp mắt đã đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thành trấn nhỏ kia, lông mi như quạt phủ xuống một bóng râm, hai mắt hơi rũ, có một loại đạm mạc bất tuân.
Y cấu cấu vào tai mỗ thú: "Nhìn xem, con người thật náo nhiệt."
Ma Bắc Mạn phẩy đuôi, mõm ngưỡng lên chạm đến cằm Diện Sân, mũi húc húc cằm y. Không có lý do gì, cảm thấy lời này của y có điểm kỳ quái khó hiểu. Về phần hệ thống trong thức hải, lại trừng mắt, lặng lẽ nhủ thầm: 'Nói cứ như ngài không phải là nhân loại. Là một người cổ quái thì thôi đi, chả lẽ còn muốn tách loài!'
Diện Sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-von-phan-dien/1286806/chuong-20.html