"Khốc mỗ cũng không muốn dài dòng, hiện tại bảo thì chỉ có một, còn là khả ngộ bất khả cầu, ai cũng hy vọng mình đoạt được. Nhưng thứ Khốc mỗ nói khó nghe, có vận may đoạt được nhưng cũng chưa chắc có năng lực giữ được. Thay vì có bảo lại phải lo được lo mất, còn không bằng đổi lấy một phần lợi ích thực tế hỗ trợ cho chính mình thăng tiến. Hậu lễ trong lần vây bắt Thụy Thú này từ đầu đã được bát đại tông môn chúng ta công bố rõ, chư vị nếu tham gia tới bước này, chắc chắn ai cũng đã năm lần bảy lượt cân nhắc qua. Chư vị ra một phần công sức, chúng ta ra một phần hậu lễ xứng đáng, đôi bên đều có lợi. Bây giờ hộ trận của tiểu bảo vật kia đã bị phá, như Khốc mỗ và các vị tông chủ khác từng giao ước, đều sẽ có hậu lễ gửi đến chư vị, cùng với một lời cam đoan chắc chắn, trong vòng trăm năm, chư vị hoàn toàn được Bát đại tông phái che chở, chỉ cần một yêu cầu trợ giúp, chúng ta sẽ không chối từ." Còn về phần có thực sự làm đúng như vậy không, thì còn phải xem giá trị của kẻ đó.
Khốc Tu mỉm cười, ánh mắt chân thành, từng cử chỉ đều lộ ra khiêm tốn cùng khí chất quân tử.
Bảy người bên cạnh hắn, dù cho không nói một lời, khí thế trên người cũng hòa hoãn lại, khiến đám tu sĩ dưới càng thêm vững lòng tin tưởng.
Ngay tại lúc này, An Ngạch Chi, tông chủ Chiêu Như tông ,cũng đứng ra lên tiếng: "Chư vị tu sĩ an tâm, lời này của chúng ta lấy tông phái làm gốc, tuyệt đối không hề nói cho qua, cũng không nhất thiết lừa lọc chút lợi ích này. An lão ta chỉ mong không diễn ra đại chiến đoạt bảo vô ích, tổn hại tính mạng lẫn tình nghĩa. Đương nhiên, đấy chỉ là một đề nghị, nếu tu giả nào muốn tham gia đoạt bảo cùng bát đại tông phái, cũng có thể đứng ra, chúng ta tuyệt đối so đấu công bằng, trước mặt vạn tu giả sẽ không giở trò. Có vị nào hứng thú với kiến nghị này thỉnh tiến ra?" An Ngạch Chi bộ dạng lão đầu hiền hòa, mỉm cười mắt mang theo từ ái, nhìn xuống đám người chi chít phía dưới, bạch bào trắng toát, tựa như một lão thần trong truyền thuyết ban phát ra ân huệ cho chúng sinh.
Tông chủ Chiêu Như tông vừa dứt lời, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh lặng ngắt, một số kẻ đang rục rịch cảm thấy không cam rốt cuộc cũng bay hết một phần đảm khí ít ỏi vừa mới được bơm lên kia, thành thành thật thật mà đứng tại chỗ, không dám mấp mé gì.
Đợi một lúc không thấy người nào chịu bước ra, An Ngạch Chi hài lòng gật đầu, im lặng thu lại, nhường chỗ cho Khốc Tu. Dù sao, lão cũng không quá ham thích đạo mạo như ai kia, đối với đám tôm tép phía dưới lại càng không thừa ra được tí ti kiên nhẫn để cười nói ôn hòa. Tốt nhất là im lặng để ai thích giả thì giả. Để lão nói một hồi, chỉ sợ thiếu kiềm chế mà một điểm giết quách hết đám côn trùng kia cho đỡ chướng mắt.
Khốc Tu nhìn qua An Ngạch Chi, gật đầu khách sáo, sau đó đảo mắt xuống bên dưới, mày cũng không động, vừa ôn hòa vừa thản nhiên: "Nếu đã không có dị nghị, Khốc mỗ cũng không muốn kéo dài thời gian, hiện tại so đấu sẽ tiến hành, đích thân bát đại tông chủ chúng ta sẽ ra trận, chư vị nếu muốn nhận hậu lễ, có thể đến đỉnh Vạn Lý Sơn nơi đóng doanh ngay bây giờ, hoặc cũng có thể ở lại, chỉ là đao kiếm vô tình, hy vọng các vị có thể giữ mình đừng bị chúng ta ngộ thương."
Hắn vừa dứt lời, đồng loạt cùng bảy người khác hướng một cái lễ, sau đó ngón trỏ và ngón giữa khép lai, vạch vào hư không ba đạo, một chiếc lồng lục lam trong suốt hiện ra, bao trùm lấy mảnh rừng nhỏ cô độc bên dưới.
Bảy người khác cũng phối hợp tương tự. Đây là lồng bảo hộ cùng cách ly, không ngoại lực nào có thể ảnh hưởng, cũng không thứ gì có thể thoát ra phạm vi vây hãm.
Khốc Tu bị làm ngơ cũng không tỏ vẻ gì, mỉm cười cùng những người khác nói đôi ba câu, xem thứ tự từng người.
Tại góc độ mà không ai trông thấy, bàn tay sau lưng hắn nắm thật chặt lại, đầu ngón tay như ghim vào da thịt, ánh mắt tối đen trong một sát na cũng lóe lên thâm độc gay gắt.
Thứ tự sau khi rút thăm, Chiêu Như tông và Thiên Đô tông trận đầu tiên. Trận thứ hai là Tiêu Dao tông với Cát Chu tông, tiếp đến là Nhược Mị và Đông Quy tông, sau cùng là Thành Tang tông và Bồ Mệnh tông.
Sau khi phân chi xong, những người không liên quan cũng lùi lại thật xa, đứng trên một đỉnh núi cao quan khán.
Khốc Tu cười nói với nữ tông chủ Cát Chu tông, anh mắt vô tình lướt qua bóng lưng cô độc tĩnh lặng của Bồ Mệnh tông chủ.
Cũng là y phục đen, nhưng mặc trên người Khốc Tu lại là khí phách ngạo nghễ quân vương, nhưng trên người Bồ Mệnh tông chủ, lại là tĩnh mịch tiêu điều, dường như bị bóng đêm che khuất con người, trầm như vực, tĩnh như u cốc, hắn không phải dạng lạnh như băng, mà là u tĩnh như sương.
Khốc Tu có đôi lúc cũng rất hiếu kỳ về Bồ Mệnh tông chủ. Trong số bảy người, người này dù đã biết hắn trên vạn năm, vẫn luôn thần bí khó dò nhất, hầu như không lọt kẽ một chút thông tin nào của hắn.
Bất quá hắn cũng không phạm đến lợi ích của bản thân, nên Khốc Tu cũng không muốn xung đột với đối phương.
Nhưng dù có cảm ứng mạnh mẽ thế nào, hắn cũng không thể cảm giác ra được ở không xa bọn họ, có một đôi mắt đang âm thầm theo sát, trong một thoáng, lại lộ ra sát khí khủng khiếp như muốn nhuộm khắp thiên địa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]