Ma Bắc Mạn ơi Ma Bắc Mạn, cả đời mi, rốt cuộc là sống vì cái gì?
Hắn thở dài, yên lặng quay người đi đến một tảng đá có bóng râm ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì.
Năm đó vì chỉ học được căn bản của đại trận Càn Khôn, cuối cùng sai sót bố trận mà thất bại trong phút chốc, duy trì không bao lâu liền sụp đổ. Lần này Ma Bắc Mạn đã không phải là Ma Bắc Mạn nữa, trận pháp hắn bày là sát trận trong hộ trận, chỉ cần hộ trận bị phá vỡ, sát trận sẽ vận hành tiêu diệt tất cả.
Kiếp trước nguyên nhân dẫn đến việc hắn thất lạc trong đám nhân loại, cũng vì tuổi nhỏ hiếu động, không nghe theo lời của người thân mà vượt qua hộ trận của tộc Thụy Thú, cuối cùng thất lạc không tìm được đường về, phải hóa thành hình người trà trộn trong thành trấn nhân loại, một mực chờ đợi hy vọng có thể nhận thức được đồng tộc.
Nhưng rốt cuộc trốn tránh chờ đợi hơn hai năm vẫn không có được tin tức gì, cuối cùng năm đó trong trấn nhỏ ở một góc khuất gần biển của Danh Sùng Biên Cảnh, người của Dụ Diêu Môn tới.
Nghe nói là mở khảo tràng, chiêu nạp môn đồ, khi đó Ma Bắc Mạn cùng lắm chỉ mới trăm năm tuổi, so với nhân loại đã xem như tổ tông, nhưng với tộc Thụy Thú mà nói cũng chỉ là một đứa nhóc hai ba tuổi chưa hiểu chuyện đời.
Gia nhập Dụ Diêu Môn hắn chỉ suy nghĩ rất đơn giản, môn phái lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-von-phan-dien/1286790/chuong-05.html