Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Khi Lận Tuy mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đã vào hoàng hôn, chỉ có một tia sáng le lói chiếu vào gần đó, căn phòng chìm trong sắc vàng nhạt, lờ mờ ảm đạm.

Trong phòng ngoài hắn ra thì không còn ai khác, chỉ có robot hút bụi đang tận tụy làm việc.

Đây là một căn hộ thông tầng theo phong cách sang trọng tối giản không có vách ngăn nào ngoại trừ phòng tắm, phòng ngủ và phòng khách nối thông với nhau, khắp nơi đều được trang bị đồ gia dụng thông minh.

Lận Tuy giơ tay lên, thấy trên tay mình có thêm chiếc vòng tay màu vàng nhạt, phía trên còn điểm thêm một mặt trang trí giống hệt với kiểu dáng hắn đã thiết kế cách đây nhiều năm, chẳng qua chất liệu và chữ khắc trên đó đã khác.

—'Tần'. 

Cổ Lận Tuy lại trống trơn, sợi xích dài mảnh trói hắn ngày hôm qua cũng có màu vàng giờ đang quấn vào cột giường như đồ trang trí.

Chỉ là có lẽ Yên Tần đi vội, hoặc cố ý, mà trên sợi xích còn dính mấy vệt màu trắng đã khô, Lận Tuy kéo nó xuống, ném vào thùng rác gần đó.

Thùng rác ngoan ngoãn khép lại, cực giống người nào đó đã thỏa mãn sáng nay.

Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trên người cũng không thể ngăn được mây đen che phủ khuôn mặt Lận Tuy.

Đường đến phòng tắm không xa nhưng Lận Tuy lại đi mất năm phút, có thể nói là bước đi gian nan vô cùng, khi đến nơi thì mồ hôi đã lấm tấm đầy trán.

Bàn tay nắm chặt thành cốc của Lận Tuy nổi gân xanh, hắn cố giữ bình tĩnh để rửa mặt. Hắn không có thói quen trút giận lên đồ vật nên cố gắng nhịn để không ném chiếc cốc trong tay vào tấm gương gắn tường trước mặt.

Hiển nhiên Yên Tần đã suy nghĩ thấu đáo khi giam hắn, trong phòng không có bất cứ vật sắc nhọn nào có thể dùng làm vũ khí, dao kéo đều bị khóa lại, cốc đều được làm bằng chất liệu nhẹ, ngay cả kính cũng được bảo vệ bởi một lớp vật liệu trong suốt, cửa sổ bị khóa kín, khó có thể lay chuyển bằng sức người. 

Có thức ăn trong hộp giữ nhiệt trong bếp, Yên Tần để lại một tờ giấy, Lận Tuy nhìn lướt qua nhưng không động vào, hắn đi quanh nhà một vòng rồi cuối cùng mới quay lại phòng ăn.

Chỉ mới đi một vòng mà thể lực của hắn đã hao gần hết, hắn ngồi xuống đệm mềm, nhíu mày rồi bắt đầu ăn.

Hắn đã bắt đầu nhớ tu chân giới rồi đây, thậm chí còn cảm thấy thể chất lô địch cũng không phải là hoàn toàn không có điểm tốt, tuy Yên Tần làm ác quá cũng sẽ thấy hơi khó chịu nhưng ít nhất sẽ không thế này.

Hệ thống nhìn Lận Tuy như sắp bẻ gãy cái đũa, giọng điệu không giấu được sự hả hê:【Cảm giác được toại nguyện thế nào?】

Nó đã giao chiến với Lận Tuy bao lần như vậy, hiếm khi nào có thể chiếm được thế thượng phong, nhìn bộ dạng Lận Tuy tự làm tự chịu thế kia làm nó thấy sung sướng quá trời.

Mặc dù nguồn gốc niềm vui này đáng lẽ là nguồn gốc nỗi đau của nó, nhưng dưới sự tra tấn của Lận Tuy, nó đã dần dần bị bóp méo, ngay cả trong trường hợp này, chỉ cần Lận Tuy khó chịu là nó đã cảm thấy vui vẻ lắm rồi.

Tâm trạng Lận Tuy vốn không tốt, nhưng đột nhiên nghe thấy hệ thống nói vậy, hắn lại cảm thấy những khó chịu trên người mình dường như đã giảm đi nhiều.

【Tốt lắm, cảm ơn mẹ chồng đã quan tâm.】

Lận Tuy nói lời này cứ như thể hắn là nàng dâu mới trong triều đại phong kiến phải đến dâng trà cho mẹ chồng vào ngày thứ hai sau khi kết hôn vậy, nhưng hắn lại ngủ no giấc rồi mới thong thả đến, đối mặt với lời trách mắng của mẹ chồng còn cười đáp lại. 

Hệ thống nghẹn lại, cảm thấy buồn nôn không thể tả.

【Ngươi định lúc nào ra ngoài?】

Hệ thống chuyển hướng chủ đề, mặc dù nó không thường xuyên hiểu được ý nghĩa sâu xa trong hành động của Lận Tuy nhưng nó có thể thấy một số thứ.

Nếu là tu sĩ có hồn lực yếu thì hệ thống có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của họ, nhưng xui rủi lại gặp trúng Lận Tuy. Tuy nó ở trong linh đài của Lận Tuy nhưng lại không làm sao nhìn trộm được suy nghĩ của hắn, trừ khi Lận Tuy lơ là.

Giờ nó mới nhận ra rằng Lận Tuy đã chuẩn bị cho tất cả những điều này từ lâu, nó cảm thấy hắn hơi đáng sợ, nhưng cũng chỉ có thể dằn sự bất an xuống mà tiếp tục.

Lận Tuy không trả lời câu hỏi này của nó mà lại hỏi:【Đêm qua mày thấy những gì?】

Lận Tuy không nghĩ rằng hệ thống có chức năng che chắn, mặc dù hắn không bận tâm đến việc hệ thống nhìn nhưng hắn vẫn không thích cho lắm.

【Ngươi đang hỏi gì vậy????】

Hệ thống sốc, nó nói như thể bị sỉ nhục:【Ngươi nghĩ ta sẽ nhìn à!?】

【Ta không thèm!】

Hệ thống không có thực thể, vì thế khi nó thấy tình hình chiến đấu kia hoàn toàn không tồn tại khả năng xấu hổ, nó chỉ cảm thấy phẫn nộ vì đứa con số mệnh lại đi vào con đường sai trái, nó không thể ngăn cản được nên dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

【Ồ.】

So với sự kích động của hệ thống, Lận Tuy lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vui vẻ tiếp tục ăn.

Yên Tần đã chuẩn bị cháo cho hắn, vô cùng nhuyễn mịn.

Lận Tuy ăn xong thì ngồi nghỉ trên ghế treo một lúc, trong phòng khách có một kệ sách đầy ắp, như thể lo Lận Tuy sẽ buồn chán nên chuẩn bị để hắn đọc giải trí.

Điện thoại của Lận Tuy không ở đây, trong căn hộ này tuy toàn là đồ gia dụng thông minh nhưng lại không thấy có dấu vết của máy tính, cửa ra vào lại càng khó lay chuyển.

Hiệu ứng cách âm ở đây rất tốt, và có vẻ như vị trí khá hẻo lánh.

Một người như Yên Tần khi đã làm ra việc này thì đương nhiên đã có sự chuẩn bị chu đáo.

...

Trong tòa nhà cao tầng, Yên Tần nhìn Lận Tuy trên màn hình đang cúi đầu đọc sách, nét mặt y toát ra vẻ dịu dàng.

"Thống nhất như vậy đi, nếu dự án lần này thành công thì không thể không nhắc đến công lao của anh Yên được, ngày khác tôi sẽ mới anh ăn cơm, anh với em trai tôi là bạn cũ, đến khi ấy có thể tụ tập cùng nhau."

Lận Mẫn nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, khẽ mỉm cười.

Cô đã có thể đoán được lợi ích to lớn mà dự án này mang về sau khi được triển khai hoàn toàn, ánh mắt nhìn Yên Tần ngày càng tán thưởng, trong lòng đã coi người ta là nửa em dâu... à không phải, là nửa em rể rồi.

Chuyện giữa Lận Tuy và Yên Tần là điều không cần phải nghi ngờ nữa, Lận Mẫn lại liên tưởng đến những lời Lận Tuy từng nói và cả bầu không khí mà người ngoài không thể chen vào giữa Lận Tuy và Yên Tần kia, cô cảm thấy chuyện Yên Tần trở thành người một nhà với mình chỉ là sớm hay muộn thôi.

"Rất vinh dự, chỉ cần chị mời thì tôi nhất định sẽ đến."

Khóe môi Yên Tần cong lên, nhìn khuôn mặt của Lận Tuy trên màn hình, nét mặt y càng thêm dịu dàng.

Trên mặt y chẳng hề có chút áy này nào khi chiếm đoạt người nhà họ, nhìn vết trên cổ tay mình do Lận Tuy cắn đêm qua, nụ cười trên mặt y càng sâu hơn.

Y không lo Lận Tuy sẽ liên lạc được với người khác, tuy mạng trong nhà vẫn hoạt động bình thường nhưng y đã lắp đặt bộ chặn tín hiệu với bên ngoài, đây là một không gian hoàn toàn bị cô lập, Yên Tần hy vọng chủ nhân bị y cầm tù có thể sống thoải mái hơn bên trong.

Gần đây tâm trạng của hệ thống không tốt cho lắm, tất cả đều bắt nguồn từ đứa con số mệnh không chịu cố gắng.

Nó vốn tưởng rằng người có tính cách như Lận Tuy khi bị nhốt lại chắc chắn sẽ làm náo loạn một phen, hắn là người không bao giờ cam chịu số phận, cũng không bao giờ cam tâm trở thành một món đồ chơi, đến khi ấy hai người bọn họ sẽ yêu nhau say đắm, giày vò lẫn nhau, tốt nhất là chia tay luôn, thế thì không còn gì tuyệt vời hơn.

Nhưng thực tế là... thanh niên nằm ngả người trên ghế sô pha xem TV, Yên Tần ngồi bên cạnh bóc nho cho hắn, thậm chí Lận Tuy còn chẳng cần phải động tay, Yên Tần đã đút nho vào miệng hắn rồi, sau đấy còn dùng khăn giấy hứng hạt nho hắn nhôt ra, quả là một người vợ đảm đang.

Không chỉ vậy, Yên Tần còn chịu khó nấu đổi món đa dạng cho Lận Tuy mỗi ngày, tối thì xoa bóp chân cho Lận Tuy, có hiếu hơn cả hai mươi tư tấm gương hiếu thảo trong Nhị thập tứ hiếu, điều này khác hẳn với tình yêu cưỡng ép mà hệ thống tưởng tượng, ngoài việc không có tự do ra thì Lận Tuy không khác gì trước đây.

- Nhị thập tứ hiếu (: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. (Nguồn: Wikipedia)

Nhưng có lẽ không có tự do là điểm khác biệt lớn nhất rồi, hệ thống không nhịn nổi nữa, hỏi hắn:【Ngươi không định đi thật à, cứ thế sống với y cả đời luôn?】

Lận Tuy lười biếng nói:【Thế thì có gì không tốt? Có người hầu hạ tao mà.】

Chẳng qua nói thì nói thế nhưng Lận Tuy vẫn ngồi thẳng dậy, nắm lấy cổ tay Yên Tần, từ chối quả nho mà y đưa đến bên môi.

Hệ thống vẫn hiểu hắn lắm, nếu không phải Yên Tần, đừng nói là nhịn vài ngày, Lận Tuy thậm chí không thể nhịn nổi một phút.

"Gần một tuần rồi, anh chơi chán chưa, định khi nào để tôi ra ngoài?"

"A Tuy muốn ra ngoài đi dạo à?"

Vẻ mặt Yên Tần vẫn bình tĩnh như cũ, tự biến lời nói của Lận Tuy thành ý khác.

"Dạo này anh hơi bận, qua mấy ngày nữa sẽ dẫn em đến hải đảo giải sầu nhé?"

Yên Tần ném tờ khăn giấy bọc hạt nho vào thùng rác, một tay vẫn đang mân mê quả nho.

Y như đang dỗ dành người yêu, mỉm cười nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lận Tuy.

"Đã một tuần rồi, anh thực sự nghĩ rằng nhà họ Lận sẽ không nghi ngờ gì sao?"

"A Tuy và nhà họ Lận có liên quan gì đến nhau đâu, Lận thiếu gia đang đi du lịch rồi, ở đây chỉ có A Tuy thôi."

Yên Tần đưa quả nho đến môi Lận Tuy, gần như ép buộc nhét vào miệng hắn, đầu ngón tay gảy nhẹ đầu lưỡi mềm mại, lúc rút ra còn liếm nước dính trên ngón tay mình.

"Nho này ngọt đấy, ngày mai mua thêm nhé."

"Anh đã làm gì?"

Nước nho ngọt lịm lan tỏa khắp khoang miệng, Lận Tuy ngậm hạt nho trong miệng, hơi nhăn mày lại.

Theo tiến độ hiện tại, dù nhà họ Lận có ngu ngốc tập thể đưa dao vào tận tay Yên Tần thì Yên Tần cũng không thể chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Lận được.

Còn nghe ý trong lời nói của Yên Tần thì có vẻ như là y đã tìm một kẻ thay thế hắn?

Nhưng Lận Tuy không cho rằng người nhà họ Lận ngốc nghếch đến mức không phân biệt được sự khác biệt về ngoại hình, khí chất và hành vi. Kể cả người khác không nhận ra nhưng Lận Mẫn nhất định sẽ nhận ra.

Yên Tần rút khăn giấy, chậm rãi lau nước nho trên ngón tay, sau đó chìa tay ra trước mặt Lận Tuy, ra hiệu cho hắn nhổ hạt nho vào tay mình.

"Nếu thiếu gia muốn biết thì nghĩ cách lấy được câu trả lời đi."

Hệ thống trong linh đài của Lận Tuy tức muốn hộc máu. Cũng chỉ có mỗi lúc này là đứa con số mệnh mới có khí phách một tí, sao lúc khác không như vậy đi? Trên giường Lận Tuy nói không được thì y cứ làm, dưới giường sao không như vậy đi?

Tức chết đi được, không muốn xem nữa, chặn!

Lận Tuy không biết hệ thống đang nghĩ gì. Hắn dĩ nhiên biết rằng mình có thể dễ dàng moi được câu trả lời từ Yên Tần, nhưng Yên Tần đã nói vậy, hắn lại không muốn làm nữa.

Lận Tuy khẽ cười khẩy như thể đang chế giễu suy nghĩ viển vông của Yên Tần. Hắn dời tầm mắt từ Yên Tần sang TV, phớt lờ bàn tay Yên Tần đưa ra trước mặt mình rồi tự tìm thùng rác để nhổ hạt nho trong miệng ra.

Mặc dù không biết Yên Tần đã dùng cách gì để người nhà họ Lận không nghi ngờ việc hắn không xuất hiện, nhưng điều đó không quan trọng.

Nhà họ Lận không phải là con át chủ bài của hắn, Yên Tần vẫn chưa hề biết gì về con át chủ bài của hắn.

"Thiếu gia thực sự không quan tâm chút nào sao?"

Yên Tần chắn tầm nhìn xem TV của Lận Tuy, y dựa vào ghế sô pha, bắt đầu vuốt ve đùi Lận Tuy.

Giữa tiếng cười nói náo nhiệt của chương trình giải trí, tiếng vải ma sát trở nên hết sức mơ hồ.

Lận Tuy không thèm để ý đến Yên Tần, coi y như không khí.

Yên Tần không chịu được điều này nhất, y thà bị Lận Tuy khinh miệt sỉ nhục còn hơn là trong mắt hắn không có y.

"Anh muốn đưa tôi vào bệnh viện à?"

Lận Tuy cau mày, hắn bị giày vò đến mức phần lớn thời gian mỗi ngày đều ngủ li bì, cho nên hắn hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình thế nào.

"A Tuy đừng sợ, anh chỉ hôn nó thôi, giống như lần đầu tiên em dạy anh vậy."

Yên Tần là một người vô cùng tài năng, dù làm gì cũng đều xuất sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.