Lận Mẫn nhìn bầu không khí vừa kỳ lạ lại vừa mập mờ giữa hai người gần đó, trong lòng muốn nói lại thôi.
Lúc Yên Chu nói mấy lời kia, Lận Mẫn mới giật mình, hóa ra cô đã từng gặp vị Giám đốc Yên này rồi.
Đó chính là thiếu niên được nuôi trong biệt thự, lúc trước cũng vì mấy lời ngạo mạn của Lận Tuy mà cô đã bảo như vậy không ổn, chẳng qua thiếu niên bị miêu tả bằng những lời đó lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng, khi ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi, giờ nhìn mới thấy cảm giác lúc trước không phải là vô căn cứ.
Nếu Lận Mẫn không nhìn thấy cảnh này hôm nay, có chăng cô sẽ lo lắng vị họ Yên kia sẽ trả thù Lận Tuy vì sự sỉ nhục năm đó, nhưng giờ thì cô không còn lo nữa rồi.
Rõ ràng Yên Tần không tỏ ra khúm núm, thậm chí còn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khi y cúi đầu lau sạch ngón tay của Lận Tuy, người ta lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và trân trọng của y, còn có chút ngưỡng vọng và thần phục hết sức tự nhiên khiến người ta kinh ngạc. Bầu không khí giữa bọn hắn tự thành một thể riêng, không ai có thể xen vào được.
Đúng là em trai cô có khác.
Lận Mẫn muốn qua đó nói gì với Lận Tuy, nhưng Yên Tần cứ mãi theo sát bên cạnh, còn theo cả vào phòng.
Lận Mẫn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để mai rồi nói.
Dù sao em trai cô cũng là người có chủ kiến, cả hai đều đã là người trưởng thành, hắn biết mình đang làm gì nên cô cũng không cần can thiệp.
Cánh cửa đóng lại, Lận Tuy ngồi xuống mép giường, nhìn đôi giày của mình mà cau mày.
Yên Tần không cần hắn nói gì đã cởi giày Lận Tuy ra, sau đó mang vào phòng tắm cọ sạch.
Thứ trên đó là của Yên Tần nên đương nhiên phải do chính Yên Tần xử lý.
Lúc Yên Tần cầm giày ra ngoài, lận Tuy đang nửa nằm trên giường xem điện thoại, làm gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào làm rối mái tóc đen tuyền của hắn.
Áo trên người hắn rộng thùng thình, để lộ làn da trắng nõn nhẵn nhụi.
Nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Yên Tần bỗng mềm nhũn. Nói cũng lạ, y chưa bao giờ ở bên Lận Tuy kiểu này, nhưng luôn mơ hồ cảm thấy Lận Tuy dường như đã từng cầm đèn đợi y trở về trong đêm tối như vậy.
Bọn họ khi ấy hẳn là rất thân thiết, giống một đôi yêu nhau vậy.
Yên Tần thầm cười nhẹ, dù chỉ là ảo tưởng trong mơ thôi nhưng nghĩ cũng thấy vui rồi.
"Thiếu gia có tắm không?"
"Sao, ở lại thêm một lúc chưa đủ, còn chưa chịu đi à?"
Lận Tuy không thèm liếc mắt, vừa nhắn tin với Cao Tĩnh vừa nói như vậy.
Ánh mắt Yên Tần tối sầm, chút vui vẻ trong lòng kia cũng biến mất, y biết bây giờ vẫn chưa thành công, bèn hạ giọng nói: "Vậy tôi đi đây."
Dù vẻ mặt y vẫn như cũ nhưng người ta vẫn có thể nhận ra y đang hơi tủi thân.
Tiếc là liếc mắt đưa tình cho người mù xem, chủ nhân nằm trên giường có trái tim lạnh lẽo cứng rắn như sắt, hoàn toàn không đoái hoài.
Yên Tần lưu luyến rời đi, sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt y lại trở lại như cũ, lạnh lùng điềm tĩnh.
Không cần đợi đến ngày mai cập cảng thì sự việc trên thuyền đã lan truyền khắp Kinh Châu.
Yên Văn Hạo ở nhà tức giận đến nỗi đập vỡ bình hoa, chửi thằng con cả ngu xuẩn, chửi vợ không biết dạy con.
"Chỉ biết làm tôi mất mặt!"
Bà Yên tức đến run người, gào lên: "Yên Văn Hạo! Ông thật ác độc! Con trai ông bị nhà họ Lận cùng thằng con hoang kia bắt nạt rồi sỉ nhục đến vậy, suýt nữa mất mạng mà ông lại còn trách nó!'"
"Nếu không phải do ngày trước hai mẹ con bà bắt nạt Yên Tần thì giờ nhà họ Yên có ra nông nỗi này không? Bà cứ hở ra là con hoang này con hoang nọ, giờ nó đã được ghi tên vào trong gia phải, là con trai của Yên Văn Hạo tôi! May mà nó chưa bỏ rơi tôi, vẫn còn sẵn sàng hết lòng vì nhà họ Yên, bà biết nó có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho nhà họ Yên không hả!"
"Mà tất cả những thứ này suýt nữa đã bị thằng ngu ngốc kia hủy hoại!"
"Yên Văn Hạo, chẳng lẽ tiền bạc còn quan trọng hơn cả mạng sống của con trai ông sao? Ông đúng là đồ súc sinh!"
Tiếng gào khóc lẫn quát tháo khiến cả nhà họ Yên náo loạn.
Yên Văn Hạo phiền muộn không thôi, phất tay bỏ đi, đến thẳng chốn ăn chơi đàng điếm.
Yên Tần nhìn tin nhắn điện thoại vừa gửi đến, ra lệnh cho người phụ nữ ở thành phố khác.
Yên Văn Hạo không chỉ có một người tình, dạo này ông ta đang cưng chiều một cô nàng trẻ trung xinh đẹp. Không phải là ông ta không có suy nghĩ muốn sinh thêm con, dù sao Yên Chu cũng ngu xuẩn thế kia, ông ta rất muốn có một người thừa kế mới nhưng tiếc là vẫn chưa thành công.
Yên Tần nghĩ, đã đến lúc châm lửa rồi.
...
Ngày hôm sau, tàu Minh Châu cập cảng.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, dù sao chuyện hôm qua đã ầm ĩ đến thế rồi, Lận Tuy vả thẳng mặt nhà họ Yên, nhà họ Yên nói sao cũng phải đòi một lời giải thích.
Nhưng mọi người đợi mãi mà không thấy hai nhà ầm ĩ, trái lại còn nhận được quà xin lỗi được gửi đến dưới danh nghĩa của nhà họ Yên.
Giờ thì mọi người đều biết ai mới là người nắm quyền ở nhà họ Yên, còn một số kẻ vô dụng đã trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của lận Tuy, lão già họ Yên kia vốn lạnh lùng vô tình, đâu có quan tâm đến tình cảm máu mủ, trong mắt ông ta lợi ích quan trọng hơn tất cả.
Đáng tiếc là Yên Chu không nhìn ra được điểm này, hay là nói ngay cả khi trong lòng gã cũng có cảm giác nhưng sẽ không dám đối mặt, kẻ ngu thì vẫn là kẻ ngu, không bao giờ chấp nhận sự tầm thường và thất bại của bản thân.
Yên Chu vẫn luôn không ngừng gây rắc rối cho dự án của Yên Tần, có thể nói là không từ thủ đoạn nào.
Yên Tần cũng không làm ra hành động phản kích nào, chỉ thờ ơ nhìn gã đắc ý.
Đối với tình huống đã phân rõ thắng bại thế này, Lận Tuy không có hứng thú, hắn vẫn ngày ngày sống cuộc sống thiếu gia phong lưu của mình.
Tiếng xấu của hắn bây giờ còn tệ hơn cả lúc trước, không ai có gan đến làm phiến hắn cả.
Đã lâu không gặp Yên Tần, nhưng Lận Tuy không chịu được chuyện có người cứ nhắc đến y trước mặt mình.
"Cậu thấy hứng thú với anh ta à?"
Lận Tuy cầm kéo để gần cành hoa, như thể đang cân nhắc nên cắt cành nào mới hợp.
"Không hứng thú." Dụ Hưởng vội đáp, đầu lắc như trống bỏi, trên mặt cậu ta lộ vẻ chần chờ, ngập ngừng nói: "Chỉ là em nghe nói... hai người rất thân thiết với nhau, em chỉ tò mò về bạn của anh thôi."
Mấy ngày trước, ông ngoại của Dụ Hưởng đổ bệnh nên cậu ta đã đến Thượng Hải một chuyến, lúc về nghe thấy rất nhiều lời đồn đại.
Những người kia còn nói Lận Tuy với người đàn ông tên Yên Tần có mối quan hệ kiểu đó, Dụ Hưởng tức giận truy hỏi, song mọi người đều trả lời cậu ta một cách mơ hồ, trong lúc tức giận, cậu ta đã chạy thẳng đến chỗ Lận Tuy để tìm đáp án.
"Anh ta không phải là người cậu nên hỏi tới."
Tay Lận Tuy khẽ động, một cành lá liền rơi xuống đất.
"Anh Lận đừng giận, em không hỏi nữa đâu."
Dụ Hưởng vội nói, dũng khí lúc mới đến của cậu ta đã tan biến trước ánh mắt của Lận Tuy.
Lận Tuy không phải đang nổi giận với Dụ Hưởng, chỉ là hắn không thích người khác hỏi hắn về Yên Tần mà thôi.
Trong kiếp trước, Yên Tần là một kiếm tu có thiên phú xuất chúng, lại nỗ lực khắc khổ, có rất nhiều tiên tử cùng lang quân muốn kết thành đạo lữ với y nên không ngừng có người chỉ trỏ thân phận lô đỉnh này của Lận Tuy, thậm chí còn có mấy đại sư trà nghệ muốn quyến rũ Yên Tần qua việc kết thân với Lận Tuy.
Có một lang quân có ngoại hình khá giống Lận Tuy, đối xử rất lịch sự với Lận Tuy, thỉnh thoảng còn tặng cho Lận Tuy rất nhiều thứ tốt, thậm chí còn nói tốt cho Lận Tuy trước đám đông, nhưng tiếc là ý tốt giả dối như vậy không có tác dụng với Lận Tuy. Mới đầu hắn còn chưa nhận ra mục đích của người này nên chỉ coi là kẻ hề nhảy nhót, có lợi không chiếm thì phí, nhưng chẳng ngờ người này muốn tính kế Yên Tần chứ không phải hắn.
Gì mà học hỏi công pháp của Yên Tần, tặng đan dược cho hắn rồi tiện thể tặng một ít cho Yên Tần, Yên Tần là người có ơn tất báo nên đã bảo vệ người đó mấy lần, còn tặng cả quà đáp lễ.
Lúc Lận Tuy biết được thì suýt nữa bật cười, người kia là pháp tu thì học hỏi được gì từ một kiếm tu chứ.
Hắn cũng chẳng nổi giận gì với người kia, chẳng qua chỉ để Yên Tần trông thấy hắn mặc quần áo xộc xệch tựa vào người nọ, lần này thì đừng nói là đáp lễ, Yên Tần suýt nữa đã một kiếm chém chết người ta.
Nhớ lại chuyện cũ, Lận Tuy khẽ mỉm cười.
Dụ Hưởng còn tưởng hắn vui vẻ lại rồi, nhìn hắn cười ngây ngô.
Cách đó không xa, Yên Tần nhìn thấy cảnh tượng hài hòa này qua hàng rào, ánh mắt ngập mây đen.
Thấy ông chủ đột nhiên bảo tiếp tục lái xe, tài xế thoáng ngẩn người rồi lái xe rời đi.
Chẳng bao lâu sau, ở Kinh Châu bắt đầu lan truyền tin tức đại thiếu gia nhà họ Yên bị đuổi ra khỏi nước, còn bà Yên thì ầm ĩ đòi ly hôn.
Nhiều người chỉ biết bề ngoài, nhưng có vài người nắm được tin tức đều biết con trai cả nhà họ Yên quá ngu xuẩn, để đối phó với Yên Tần mà thậm chí còn không tiếc liên minh với đối thủ cạnh tranh để phá hoại dự án nhà họ Yên đang tiến hành, làm lộ dữ liệu cơ mật ra ngoài.
Yên Văn Hạo suýt nữa bị làm cho tức chết, ông ta lập tức đuổi Yên Chu ra nước ngoài ngay trong đêm.
Về phần bà vợ đang đòi ly hôn, ông ta hoàn toàn phớt lờ.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, chẳng mấy chốc, tin tức về việc vợ Yên Văn Hào xông vào nhà đánh ghen với bồ nhí của chồng, làm cô ta xảy thai đã lan truyền khắp giới thượng lưu.
Yên Văn Hạo lập tức ngã bệnh, ông ta đã mong ngóng có một đứa con trai khác quá lâu rồi, cho dù hiện giờ Yên Tần đã được ông ta công nhận cho vào gia phả nhưng Yên Văn Hạo vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng y, vì dẫu sao y cũng không được nuôi lớn bên cạnh nên ông ta sợ lại thành mình đi may áo cưới cho người khác.
Nhưng ông ta còn chưa kịp biết tin nhân tình có thai thì đã cô nàng đã bị sảy thai.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt, khóc lóc nói rằng con của họ không còn nữa rồi, lúc nghe vậy, Yên Văn Hạo bỗng có xung động muốn giết người, đã vậy lúc này bệnh viện còn nói với ông ta rằng tinh trùng của ông ta bây giờ rất yếu, khả năng sẽ không bao giờ có con được nữa.
Liên tục chịu đả kích khiến Yên Văn Hạo bệnh ngày càng nặng, chẳng bao lâu sau đã không xuống được giường.
Nhưng Yên thị vẫn phải có người nắm giữ đại cục, Yên Văn Hạo không thể không ủy quyền, ký thác toàn bộ hy vọng lên người Yên Tần.
Yên Tần làm tốt hơn cả những gì ông ta tưởng tượng, tốt đến mức khi ông ta khỏi bệnh quay lại công ty, các cổ động đều hy vọng ông ta tự động từ chức.
Yên thị đổi chủ trong chớp mắt, Yên Tần dựa vào Thiên Khải đứng vững gót chân, thực lực lại tăng thêm một bậc, theo từng lần triển khai hợp tác với những công ty khác, địa vị của y ngày càng tăng cao, trong một đêm không ai có thể cản nổi.
Lận Mẫn cảm thấy may mà mình với Yên Tần là đối tác chứ không phải đối thủ, hơn nữa có lẽ do có mối quan hệ của em trai mình nên khi muốn hợp tác, đối phương dứt khoát chọn nhà họ Lận thay vì cân nhắc những công ty cùng loại hình khác.
Lúc nghe thấy chị gái vui vẻ nói những điều này, cách điện thoại, trong mắt Lận Tuy bỗng có chút thương hại.
Lận Mẫn không hề hay biết, nhà họ Lận chính là mục tiêu tiếp theo của Yên Tần.
Yên Tần muốn có được hắn, đương nhiên sẽ muốn khiến cho cây đại thụ mà hắn dựa vào không thể che chở cho hắn được nữa, đó cũng là lý do từ lâu Lận Tuy đã chọn không nắm quyền nhà họ Lận.
Lận Tuy không nhắc nhở Lận Mẫn, một khi để Yên Tần biết kế hoạch của y đã bị nhìn thấu, Yên Tần sẽ chọn cách khác tấn công mạnh hơn, khi ấy tình hình nhà họ Lận có thể sẽ còn tồi tệ hơn nữa, mà hắn sẽ không để cho điều đó xảy ra.
Ngày 1 tháng 9, vào ngày thứ 26 kể từ khi Yên Tần bắt đầu hợp tác sâu rộng với nhà họ Lận, Lận Tuy nhận được tin nhắn tù Cao Tĩnh.
Ô Thu đã giải mã xong cấu trúc và logic hoạt động của hệ thống Thanh Điệp được Thiên Khai điều chỉnh để phù hợp với nghiên cứu trò chơi thực tế ảo của họ, giờ họ đã có thể sao chép nó.
Lận Tuy còn gọi riêng Ô Thu đến biệt thự để khen ngợi cậu.
"Làm tốt lắm."
Lận Tuy xoa đầu Ô Thu, thậm chí còn đồng ý cho Ô Thu ôm tay mình một cách thân mật.
"Chỉ cần có thể khiến thiếu gia vui vẻ, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
Đối với Ô Thu mà nói, Lận Tuy là đại ân nhân của cậu, hắn cho cậu ăn, cho cậu mặc, cho cậu học mọi thứ mà cậu thích, nên chỉ cần Lận Tuy yêu cầu thì cái gì cậu cũng sẵn lòng làm hết.
Lận Tuy mỉm cười nhìn cậu thiếu niên trước mặt, không tiếc thời gian chơi điện tử với cậu cả buổi chiều, rồi lại ăn tối cùng nhau, đêm đến mới sai người đưa Ô Thu rời khỏi đây.
Trăng treo cao, Lận Tuy ngâm người trong bồn nước nóng theo thường lệ, dòng nước ấm áp, hương tinh dầu hoa hồng khiến người ta buồn ngủ.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt hắn lại không phải là phòng tắm quen thuộc.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, trong bóng tối không thấy rõ mặt, chỉ có ánh lửa lập lòe giữa mấy ngón tay phản chiếu đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm.
"Thiếu gia, trò chơi của chúng ta nên đổi cách chơi rồi."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, y dập tắt điếu thuốc, mất đi nguồn sáng duy nhất, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Màu mực dày đặc che khuất cảm xúc của y, đó là cảm xúc khi nhìn thấy Lận Tuy nuông chiều và bao dung với người khác.
Đó là sự ghen tị xấu xí vừa nóng bỏng lại vừa lạnh lẽo, là sự bất an sợ bị bỏ rơi.
Lận Tuy hơi ngạc nhiên, hắn sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, khẽ nở nụ cười hết sức kỳ lạ được bóng đêm che lấp.
Trong cặp mắt đa tình nổi lên màu hồng nhạt, mang theo vẻ đẹp bệnh hoạn.
Lần trước cũng như thế này, bàng quang của hắn bị mất kiểm soát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]