Edit: Lune 
Nghe Lận Tuy nói vậy, Tống Vân Thanh cũng không thấy bất ngờ chút nào, vì tính cách của Lận Tuy vẫn luôn như thế. 
"Lận thiếu gia của chúng ta đương nhiên không sợ gì cả. Mấy ngày nữa, tiệc đính hôn của chị họ anh sẽ tổ chức trên du thuyền, em muốn đi cùng không?" 
Dĩ nhiên là Tống Vân Thanh không cố ý đến đây chỉ để nhắc Lận Tuy cẩn thận Yên Tần, anh ta nói vậy chủ yếu là muốn khiến Lận Tuy càng khó chịu hơn với Yên Tần mà thôi, tiện thể mời hắn đến tiệc đính hôn cùng mình. 
"Ừ, khi nào đi thì nói tôi biết là được." 
Cách một cánh cửa, Tống Vân Thanh cảm thấy giọng Lận Tuy hình như hơi lạ, có điều lúc muốn nghe kỹ hơn thì giọng nói ấy đã biến mất. 
Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn có hạn, trong góc tối lờ mờ hai bóng người. 
Tiếng vải bị xé xen lẫn với giọng nói của Lận Tuy, lớp vải may âu phục đắt tiền bị người đàn ông nọ xé toạc để lại một vết rách. 
Tựa như có người dùng móng vuốt sắc bén rạch vào bầu trời đêm ngoài kia, để lộ màu xanh nhạt tựa dải thiên hà tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ bên trong. 
Con bướm xanh bị người nọ vuốt ve chơi đùa trong lòng bàn tay. 
"Vậy anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, đến lúc đó gặp lại." 
Không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, Tống Vân Thanh chỉ nghĩ rằng Lận Tuy lười đáp lại, anh ta bất đắc dĩ cười cười rồi quay người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tuy-y-lam-xang/3508119/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.