Edit: Lune
Mùa hè là mùa đầy chuyện thừa thãi buồn phiền khiến người ta rất dễ nóng nảy.
Lận Mẫn đặt ly cà phê xuống khay, tiếng "cạch" giòn giã khiến cà phê lắc lư không cẩn thận sánh một ít ra ngoài. Cô cau mày, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo khó giấu được vẻ buồn bực.
"Có gì mà phải bực mình, cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà."
Lận Tuy đưa khăn đến trước mặt chị gái, để cô lau vết bẩn trước mắt.
"Còn không phải do bố mẹ đang khuyên, Dụ Hưởng bên kia lại nhận sai các kiểu, bố mẹ anh ta cũng đến tìm chị nói đỡ, mẹ bảo việc này cũng không phải chuyện gì to tát, đàn ông ra ngoài khó tránh khỏi xã giao, chị thực sự... Còn chưa cưới đã để chị chịu ấm ức như vậy."
Lận Mẫn khó chịu trong lòng, ngoài kể với bạn thân ra thì cũng chỉ có thể nói với em trai. Dù sao lúc ấy chia tay cũng chỉ có em trai ủng hộ quyết định của cô.
"Vậy thì đổi người khác, yêu và lấy chồng đều không phải đi chịu khổ. Nếu chị vì lợi ích thì mặc kệ cuộc sống của đối phương, còn nếu vì tình cảm thì không cần nhẫn nhịn chịu đựng như thế. So với đàn ông thì chị còn nhiều việc quan trọng hơn để suy nghĩ và quyết định đấy."
Quan niệm của Lận Tuy về chuyện tình cảm luôn như vậy. Đối phương không chung thủy thì khỏi cần, cũng chẳng phải là không có lựa chọn khác. Con người thường hoài niệm, nhưng có mấy thứ rác rưởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tuy-y-lam-xang/3508117/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.