Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Thời tiết ngày càng nắng nóng, cùng với sự tăng cao của nhiệt độ thì kỳ thi đại học cũng đang đến gần.

Lận Tuy cũng đang đếm ngược, có điều không phải đếm số ngày còn lại tới kỳ thi đại học mà là thời gian còn sống được của mẹ Yên Tần, cũng chính là lúc Yên Tần sẽ rời đi.

Hệ thống hỏi: [Ngươi dụ dỗ y đến thế rồi, liệu y sẽ đi thật chứ?]

Hệ thống không hề lạc quan, cứ luôn cảm thấy thế giới của quyển sách này sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Lận Tuy cười không đáp.

Yên Tần đương nhiên sẽ đi, hơn nữa dưới sự can thiệp của hắn, y sẽ càng đi sớm hơn.

Sao y có thể cam lòng làm một con chó có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào được, muốn làm thì cũng phải làm loại sẽ không bị bỏ rơi.

Lại xem, thời gian cũng chẳng còn lại bao lâu nữa.

Đêm trước kỳ thi đại học, Lận Tuy được người trong nhà họ Lận đón về, rõ ràng là Lận Tuy thi nhưng người sốt ruột lại là người lớn trong nhà.

"An An, con đừng căng thẳng, cứ coi như đó là trải nghiệm thư giãn, thi trượt cũng không sao cả."

Mẹ Lận mang trái cây đến đặt trước mặt con trai, đưa cho hắn một miếng đào.

"Mẹ yên tâm đi, mọi người cứ chờ xem là được."

Lận Tuy không tỏ ra ương bướng như mọi khi, cười vô cùng vui vẻ.

Dáng vẻ nguyên chủ ở trước mặt người nhà đều như vậy, Lận Tuy hiển nhiên cũng phải đóng sao cho phù hợp. 

Mẹ Lận gật đầu mà lòng đầy tâm trạng, song cũng không nói gì khiến con trai cụt hứng. Đây là đứa con sinh ra từ trong bụng bà nên sao bà có thể không biết khả năng của Lận Tuy đến đâu, nhưng có thế nào thì cũng là con trai mình nên cũng chỉ có thể chiều theo.

Lận Tuy cũng không giải thích gì, hắn vẫn tươi cười như cũ nhưng trong lòng lại thờ ơ với sự cưng chiều tựa như mật ong kia.

Lận Tuy nói chuyện với bố mẹ cùng ông bà nội một lúc mới đi tìm Lận Mẫn.

Số dư trong tài khoản của nguyên chủ rất lớn, nhưng nếu muốn xây dựng một đội ngũ nghiên cứu thì còn thiếu rất nhiều.

Chẳng qua hắn đã sớm chuẩn bị, thậm chí ngay cả việc để Lận Mẫn nỗ lực theo hướng người thừa kế cũng là một trong những sự chuẩn bị của hắn.

Lận Mẫn thấy tài liệu mà em trai mình đã in ra cho cô ký, cô chỉ nhìn lướt qua rồi ký tên mình vào.

Lận Mẫn bây giờ đã hoàn toàn tín nhiệm em trai mình, dự án Lận Tuy sửa giúp cô trước đó đang tiến triển, rất có triển vọng. Nửa tháng trước, dự án mà Lận Tuy bảo cô đầu tư cũng đang có dấu hiệu mờ nhạt, cô có thể cảm giác được em trai mình vô cùng phi thường, những lúc gặp rắc rối trong công việc cô đều gọi kể với hắn, và hầu như đều có thể xử lý được hết.

Đây cũng chính là lý do tại sao mọi người trong nhà đều lo lắng về kỳ thi đại học của Lận Tuy, còn Lận Mẫn lại không, bởi vì cô biết Lận Tuy đã nắm chắc.

"An An, sao em lại muốn bí mật mở công ty, chỉ cần em mở miệng thì chẳng những vốn khởi đầu mà bất cứ điều gì bố và ông nội cũng sẽ ủng hộ em."

"Chị, em nói rồi, người thừa kế sẽ là chị."

Lận Mẫn giật mình, sau đó lại cảm động không thôi, cô nhìn em trai mình, nói: "Em cũng không cần giấu dốt vì chị."

"Em có tính toán của mình, chị cứ yên tâm làm chuyện mà bản thân muốn là được."

Lận Tuy cong mắt nhìn Lận Mẫn, sau đó cầm tài liệu rời khỏi.

Lúc xoay người, nụ cười trên mặt hắn nhạt hẳn, không một gợn sóng.

Hệ thống không hỏi nữa, nó trôi nổi trong đầu Lận Tuy quan sát con người kỳ lạ này, tiếp tục hoang mang.

Kho dữ liệu nói cho nó biết, một người khi thiếu cái gì thì sẽ khát vọng cái đó. Thế nhưng vì sao nó mang tình thân đến để trước mặt Lận Tuy, mà hắn lại chẳng lộ vẻ xúc động nào, rõ ràng những người này sẽ không hại hắn.

Chẳng mấy chốc kỳ thi đại học đã đến.

Lận Tuy cầm thẻ dự thi bước vào phòng thi. Người ra vào không nhịn được mà nhìn hắn thêm mấy lần, còn hắn thì coi như không thấy. Sau khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, hắn bắt đầu thong thả làm bài, làm xong lại kiểm tra lần nữa rồi ngồi chờ hết thời gian.

Lúc sắp hết thời gian thi môn Toán, hệ thống không nhịn được bèn lên tiếng: [Ngươi làm sai một câu rồi.]

[Thế à?]

Lận Tuy nói vậy song cũng chẳng hề lật lại bài thi.

[Ngươi không kiểm tra lại lần nữa à?]

[Với tao thì bài thi này đã kết thúc rồi. Chuyện đã làm sai thì không thay đổi được nữa.]

Tâm thế của Lận Tuy rất vững vàng, dù hệ thống có nhắc nhở thì mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn như vậy. Hắn sẽ không đi tìm chỗ sai để sửa lại. Sau ba bước xem đề, làm bài, kiểm tra mà hắn không thấy lỗi sai kia thì có nghĩa là hắn nghĩ mình đúng.

Đã như thế thì cần gì phải tìm lại.

Cũng giống như những gì hắn làm với Yên Tần, trước khi ra tay hắn cũng đã cân nhắc tường tận rồi.

Hệ thống đọc thấy suy nghĩ của hắn, khẽ nói: [Biết sai không sửa.]

Lận Tuy xoay bút trên tay, không nói gì nữa.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lận Tuy không về biệt thự mà tiếp tục ở lại nhà họ Lận.

Trong nhà tổ chức tiệc tốt nghiệp cho hắn vô cùng náo nhiệt.

Yên Chu vì chuyện lúc trước của Yên Tần cùng Lận Tuy nên không đến, còn Lận Tuy vốn chẳng thèm quan tâm.

"Tốt nghiệp vui vẻ, đã nghĩ xong muốn anh làm gì chưa?"

Tống Vân Thanh đưa ly rượu bên cạnh cho Lận Tuy. Lúc trước bọn họ đã đánh cuộc với nhau, chỉ cần Lận Tuy tự thi đại học và đỗ vào một ngôi trường không tệ thì dù là Lận Tuy thắng hay Tống Vân Thanh thắng cũng sẽ được yêu cầu người kia làm một việc.

Lận Tuy nhướng mày: "Anh chắc chắn tôi sẽ thắng thế à?"

"Trước không chắc, giờ thì chắc."

Tống Vân Thanh chạm ly với Lận Tuy, mặt mày tươi cười.

"Đợi có kết quả rồi nói sau, tôi còn chưa nghĩ ra."

Lận Tuy uống champagne trong ly, lời này cũng không phải giả vờ mà đúng là hắn chưa nghĩ ra.

"Người em nuôi đâu rồi, sao không thấy bên cạnh em?"

Tống Vân Thanh vẫn còn nhớ thiếu niên kia, nhớ động tác tỏ rõ chủ quyền vào ngày mưa hôm đó, tất nhiên là anh ta hi vọng Lận Tuy nhanh chóng chán người kia, vậy nên vừa không thấy bóng dáng đối phương đâu đã lên tiếng hỏi.

"Ngay cả chó cũng không cần buộc suốt bên người."

Ý nói, chó còn không cần như thế nữa là người.

"Sao, anh có hứng thú với anh ta à?"

Lận Tuy liếc Tống Vân Thanh, giọng hỏi lười biếng.

Vẻ mặt Tống Vân Thanh trở nên kỳ lạ, lắc đầu: "Sao có thể, chỉ là anh bất ngờ vì em vẫn còn thấy mới mẻ thôi, xem ra Lận thiếu gia vẫn là Lận thiếu gia."

Đầu mày anh ta giãn ra, hơn nữa còn tỏ ra khá vui vẻ. Tống Vân Thanh lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.

"Quà tốt nghiệp tặng em."

Lận Tuy cầm lấy mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay.

Tống Vân Thanh hào hứng đề nghị: "Anh đeo cho em nhé?"

"Nói sau đi."

Lận Tuy đưa hộp cho người giúp việc bảo mang vào phòng.

Tống Vân Thanh nhìn thoáng qua chiếc vòng trên tay Lận Tuy, không nói gì.

Lận Tuy ở lại nhà họ Lận liên tục mấy ngày như thể đã quên mất căn biệt thự kia, cả người ở bên trong cũng quên mất.

Người nhà họ Lận đương nhiên sẽ không nhắc hắn, còn muốn hắn ở lại đây càng lâu càng tốt.

17.

Yên Tần lặp đi lặp lại con số này trong lòng. Đã 17 ngày Lận Tuy không xuất hiện trước mặt y.

Không cuộc gọi, không tin nhắn, ngày nào y cũng phải đối mặt với chiếc giường trống trơn trong phòng, trằn trọc khó ngủ.

Y đã làm gì đó khiến Lận Tuy không vui sao?

Yên Tần nghĩ mãi về cảnh tượng trước khi Lận Tuy rời đi nhưng không thấy bất cứ dấu hiệu nào.

Những con vật lưu lạc trước khi bị bỏ rơi cũng không có dấu hiệu nào như vậy phải không, hay đây là một dấu hiệu?

Y không tài nào hiểu được suy nghĩ của Lận Tuy, sự nhiệt tình và thờ ơ của hắn luôn bất chợt như thế, là sự tồn tại mà y không có cách nào kiểm soát được, thậm chí là bắt lấy.

Y biết nhà họ Lận ở đâu, nhưng lại không có lý do để đến.

So với khoảng thời gian không biết chờ đợi đến khi nào thế này, y lại càng sợ nghe thấy Lận Tuy thẳng thừng bỏ rơi mình hơn.

Để phân tán chú ý, y không đợi Lận Tuy cả ngày trong biệt thự nữa mà bắt đầu đi sớm về muộn. Ngoài thời gian vào viện chăm sóc cho mẹ, y thường ôm máy tính nghiên cứu chương trình cùng Sở Phùng với Đào Đình.

"Không ổn... không ổn rồi... Tớ nhìn mà thấy hoa hết cả mắt, hôm nay thời tiết không nóng mấy, bọn mình ra ngoài đi dạo xem phim đi."

Đào Đình than vãn. Kết thúc kỳ thi đại học, cô cùng hai người bạn nghiên cứu code viết chương trình, ở nhà hơn mười ngày, người cô cũng sắp mốc meo đến nơi rồi.

Cô muốn ra ngoài dạo phố, đi ăn đi xem phim! Bây giờ, ngay lập tức!

Sở Phùng cũng hơi muốn, quay đầu nhìn Yên Tần.

Yên Tần không ngẩng đầu mà chỉ nói: "Hai người đi đi."

"Đừng mà lão Yên, chuyện kiểu này không gấp được đâu, cậu cứ buồn bực trong nhà mãi thế cũng không tốt, đi thôi đi thôi."

Nghe hai người bạn lằng nhằng mãi, cuối cùng Yên Tần cũng ra ngoài với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Đào Đình đến khu thời trang nữ trên tầng 2 của trung tâm thương mại mới mở, đồ bên trong vừa lộng lẫy lại vừa đắt tiền, Đào Đình không mua nổi nên chỉ có thể đứng bên ngoài ngắm cho đỡ nghiền.

"Ơ... Kia có phải thái tử gia không, sao cậu ta lại ở khu thời trang nữ nhỉ?"

Đào Đình đẩy Yên Tần bên cạnh, thiếu niên cao lớn vốn đang không tập trung lập tức nhìn về phía Đào Đình chỉ, ánh mắt sáng rực.

"Là cậu ấy."

Tuy chỉ thấy gò má nhưng Yên Tần sẽ không nhìn nhầm.

Đào Đình vô thức suy đoán: "Có phải đi mua quần áo cùng bạn gái không nhỉ?"

Trái tim Yên Tần bỗng thắt lại, đau đớn từng cơn.

Y cảm thấy khó thở, lý trí nói cho y biết không có khả năng như vậy, rõ ràng Lận Tuy thích đàn ông, nhưng lại có một âm thanh nói với y rằng, Lận Tuy chưa từng nói bản thân hắn chỉ thích đàn ông.

Yên Tần nhìn tấm kính trước mặt, giữa y và Lận Tuy như có một rào chắn không thể vượt qua. Hắn đang tỏa sáng rực rỡ bên trong, còn y chỉ có thể ở trong bóng tối trộm nhìn.

Lúc người phụ nữ ra khỏi phòng thử đồ, đôi mắt u ám của Yên Tần mới có lại ánh sáng.

"Đó là chị của cậu ấy."

Lúc nói như vậy, giọng điệu y cực kỳ nhẹ nhõm.

Trước sô pha, Lận Mẫn đang mặc chiếc váy màu đỏ đi một vòng trước mặt Lận Tuy, hỏi hắn xem có đẹp không.

Lần trước Lận Mẫn ra ngoài không biết mặc đồ gì được Lận Tuy chỉ cho, lúc đó cô đã thấy em trai mình rất có thẩm mỹ nên lần này đi mua đồ mới kéo cả Lận Tuy theo.

Lận Tuy gật đầu: "Cũng được, bộ này đi, phối thêm ít phụ kiện nữa thì đẹp hơn."

"Vậy mua bộ này, chị còn muốn mua cho Đồng Đồng một bộ nữa, chị thấy cái này rất hợp với nó, tiếc là nó lại không có ở đây."

Đồng Đồng là chị em thân thiết với Lận Mẫn, hai cô đi mua đồ lúc nào cũng sẽ nghĩ đến người kia, Lận Mẫn cầm chiếc váy trong tay, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối.

Sau đó cô chợt đảo mắt, nhìn Lận Tuy đang ngồi, mỉm cười với hắn.

"An An, em cao hơn Đồng Đồng nhưng khung xương không khác mấy, để chị ướm thử được không?"

Lận Mẫn cao 1m68, người chị em kia 1m72 còn Lận Tuy 1m78. Lận Tuy cao hơn chút song khung xương lại rất thanh tú.

Lận Tuy vốn muốn từ chối nhưng lại thấy chị gái nhìn mình đầy mong chờ, đành cứng nhắc đứng dậy đi qua.

Lận Mẫn cầm chiếc váy đen trong tay để sát vào người Lận Tuy ngắm nghía, thấy khuôn mặt xinh đẹp của em trai mình, nụ cười lại càng tươi hơn, hệt như đã hiểu cảm giác lúc Đồng Đồng chơi búp bê BJD.

Trong cửa hàng có bày rất nhiều gương, Yên Tần nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, bỗng kéo hai người bạn của mình qua một bên.

"Hai cậu đi dạo đi, tôi ở đây chờ cậu ấy."

Sở Phùng với Đào Đình không nhìn thấy gì, nghe Yên Tần nói thế cũng không có ý kiến, lập tức qua chỗ khác đi dạo cùng nhau.

Yên Tần nhìn dung mạo tinh xảo của thiếu niên phản chiếu trong gương, ánh mắt cất giấu sự thèm muốn mà bản thân không hề biết.

Sau khi Lận Mẫn tươi cười cầm một chiếc váy khác ra, yết hầu Yên Tần lập tức trượt lên xuống.

Lận Tuy nhìn cái váy có phần lưng khoét chữ V sâu trước mặt, lập tức đè lại tâm tư đang xao động của chị gái.

"Chị à, muộn rồi, tính tiền đi, lần sau chị với chị Đồng tự đến mà mua."

Lận Tuy nhìn chiếc váy với đường xẻ đến tận mông, hít một hơi thật sâu.

"Thôi được rồi."

Lận Mẫn nhìn bộ đồ con thỏ cùng chiếc váy dây chéo hở lưng mà mình còn chưa lấy ra, tiếc nuối bỏ tay xuống.

Lúc Lận Mẫn tính tiền, Lận Tuy bỗng cảm thấy điều gì mà quay đầu nhìn ra cửa kính, song chẳng có gì hay ai ở đó cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.