Edit: Lune
Mưa rào gió giật, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đập vào cửa sổ, những dấu vết mới nhanh chóng thay đi những dấu vết cũ.
Lận Tuy đứng dậy khỏi ghế dựa mềm, dẫn Yên Tần đi ra hành lang, mở căn phòng cho khách nào đó rồi nói với nhân viên tạp vụ trong góc: "Lấy bộ quần áo đến đây."
Cánh cửa khép lại, ngăn mọi ánh mắt bên ngoài.
Lận Tuy khẽ ngước lên nhìn Yên Tần trước mặt, bộ dạng của y ướt sũng, chật vật không khác gì chó rơi xuống nước.
Vì bị dìm trong nước lâu, nước tràn vào nên quanh mí mắt lẫn mắt y đều đỏ bừng, phối hợp với gương mặt điển trai làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Yên Tần lúc này bỗng khom người xuống để Lận Tuy dễ dàng nhìn thẳng vào mình, thậm chí là nhìn xuống mình.
Điều này hệt như tiếng gảy đàn chói tai nhất làm xao động dây thần kinh đang bị đè nén của Lận Tuy, hắn chửi thầm "Chết tiệt" trong lòng rồi đẩy Yên Tần ngã xuống sàn, sau đó ngồi lên người y.
Thứ gì ở Yên Tần khiến Lận Tuy khó cưỡng lại nhất?
Không phải phong thái lẫm liệt khi giết hàng vạn yêu linh chỉ bằng một nhát kiếm, cũng không phải tình ý dịu dàng y ấp ủ, lại càng không phải việc y chịu khuất phục mà nghe theo.
Mà là giây phút yếu đuối nhất thời của y như thể đang nói "Em bị thương rồi", "Em cần tình yêu của ngài", như cái cách biểu đạt lòng khao khát lặng lẽ của loài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tuy-y-lam-xang/3508105/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.