"..."
Mấy người nhìn ván lướt sóng đang lướt như bay, mạc danh cảm thấy lời này vô cùng thiếu đánh.
- - Moẹ nó đều từ trên đầu chúng tôi vượt qua, còn khen chúng tôi đi nhanh, đây là khen hay sỉ vả vậy?
Còn cố lên! Không thấy chúng tôi ở trong biển mà đã nhanh đổ mồ hôi hay sao?
Đậu xanh rau má! Cho rằng ai cũng giống như anh có một người có thể mang anh bay như Tứ tẩu chắc?
Hạ Nguyên cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cô đang gân cổ lên hỏi Mộ Cảnh Hành chơi tận hết hứng chưa, một con sóng lớn đánh tới, ván lướt sóng từ chỗ cao cấp tốc mà rơi xuống, mang theo bọt nước hất trên mặt của bọn họ, Hạ Nguyên Nguyên lời còn chưa nói hết, liền bị cái kích thích này cho làm cho cười ra tiếng.
Nhưng Mộ Cảnh Hành cũng nghe thấy, anh cũng gân cổ lên đáp lại cô, "Cao hứng!"
Hạ Nguyên vui mừng ra mặt. "Vậy chúng ta nhanh lên nữa đeeee!"
Biển rộng mênh mông bát ngát kỳ thật là nơi dễ dàng để người ta buông lỏng tâm tình nhất, Hạ Nguyên đi chơi biển, chơi đến thời khắc vô cùng cao hứng kia, có rất nhiều cảm xúc đều đang reo hò.
Ván lướt sóng từ trong một cơn sóng lớn lao ra, toàn thân hai người đều ướt, nhưng vẫn là cười ha ha không ngừng, Mộ Cảnh Hành nhìn nụ cười xán lạn vô cùng của người trong ngực, đột nhiên lời nói vẫn luôn nghẹn ở trong lòng không nhịn được, khó có lúc được làm một lần trẻ chưa lớn, đối biển rộng hô, "Hạ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tong-dang-hoai-nghi-nhan-sinh/1818396/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.