Ngày hôm sau.
Trên giường lớn khách sạn, Hạ Nguyên không quá cam tâm tình nguyện mà tỉnh dậy sau giấc ngủ, ôm người trơn mượt kế bên, so với ôm gối còn cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Cô bình thản ở trên lồng ngực bằng phẳng cọ xát.
Có người sờ lên tóc của cô, lồng ngực rung động mạnh, thanh âm có chút khàn khàn sau khi tỉnh dậy, "Tỉnh."
Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, Cảnh Hành đối diện cô cười, mắt như nước mùa xuân, để Hạ Nguyên tâm đều mềm nhũn một chút.
Quả nhiên lam nhan họa thủy mà,
Hạ Nguyên trừng mắt nhìn, mạc danh liền muốn hôn hôn anh, tiến tới hôn ở trán của anh, "Cảnh.. Bảo bối, sáng sớm tốt lành."
"Sáng sớm tốt lành." Mộ Cảnh Hành bật cười, cũng không thèm để ý chuyện hầu như thân phận bị đảo lộn của chính mình và cô, vuốt vuốt trán của cô, "Muốn rời giường hay không?"
Hạ Nguyên suy tư một phút đồng hồ, mặt nghiêm túc, quyết định chịu thua cùng ổ chăn và nam sắc, "Không muốn!"
Cô lưu loát hướng trong chăn rụt rụt, ôm anh, "Lại ngủ một chút nữa." Còn có một canh giờ (2 tiếng),đợi lát nữa không ăn cơm, miễn cưỡng hẳn là đủ một trận "Tập thể dục buổi sáng " của bọn họ.
"..."
(Yue: XXX cho cố mà toàn kéo rèm. Hừ hừ hừ)
Giữa trưa hôm qua mưa đã tạnh rồi, phơi nắng một buổi trưa, nên đường xá đã có thể đi lại, vẽ vật thực thời gian vốn cũng không nhiều, lại ngừng hai ngày, cho nên người trong lớp nếu không đi ra ngoài ước chừng sẽ không đủ thời gian.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tong-dang-hoai-nghi-nhan-sinh/1818381/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.