"Hai người nhìn nhau, đâu đâu cũng toàn chấm hỏi!" - Yue said
* * *
Người bình thường gặp được loại tình huống này thì sẽ như thế nào?
Người đàn ông mặc đồ đen không có bất kỳ biểu hiện nào, tiếp tục kiểm tra ở đây, như thể anh ta kiểm tra một chiếc camera mini từ góc, cuối cùng nhìn chung quanh một vòng, xác nhận không có gì không đúng, gật đầu với Hạ Nguyên, nhìn chiếc máy ảnh trên tay cô, nghiêm nghị nhắc nhở: "Tiểu thư, không được phép sử dụng máy ảnh trong phòng khách sạn của chúng tôi."
Sau khi nói xong, anh ta chuẩn bị lướt qua cô rời đi, nhưng khi nhìn thấy nắm cửa rơi xuống kia, không khỏi méo miệng.
Hạ Nguyên a một tiếng, người này là người của khách sạn?
Thật đúng là.
Khách sạn còn rất có trách nhiệm.
Người mặc đồ đen chút chút cũng chịu trách nhiệm.
Hắn mới ra khỏi cửa mặt liền đau khổ, chậm rãi bước vào một hành lang, đứng trước cửa một căn phòng cuối lối đi, nói gì đó với một người đàn ông ưu tú trong bộ vest đen.
Người đàn ông ưu tú nháy mắt đen mặt, "Chút chuyện này mà cậu cũng suýt nữa có thể làm sai? Những thứ học được đều bị chó ăn rồi hả?"
Mặc dù giả dạng thành bảo vệ của khách sạn, không có ai sẽ nghĩ đến cái gì.. Nhưng là vạn nhất thì sao?
Người mặc đồ đen thực ủy khuất, "Cửa đều khóa lại, ai biết sẽ có người sức lực lớn như vậy, trực tiếp làm rớt khóa cửa.."
Do ông ta không thấy được, người phụ nữ kia trực tiếp đem nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tong-dang-hoai-nghi-nhan-sinh/153637/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.