Ăn xong cháo Diệp Trần đưa, Cố Gia Nam vẫn tiếp tục học bài không nói một lời giống mọi bữa. 
Đến buổi chiều tan học, Diệp Trần lặng lẽ bám theo Cố Gia Nam, thấy Cố Gia Nam rẽ vào ngõ, Diệp Trần vội đuổi theo, đến một khúc rẽ, trông thấy Cố Gia Nam đứng chắn đầu ngõ chờ cô, rõ ràng là đã sớm phát hiện ra cô đi theo cậu ta. 
Diệp Trần hơi xấu hổ, Cố Gia Nam hơi ngạc nhiên, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Diệp Trần mặt dày mày dạn chào hỏi trước: "Tình cờ gặp cậu ở đây, khéo nhỉ." 
Cố Gia Nam chắc là chưa phải đối phó loại con gái này bao giờ, nhất thời chẳng đáp lại gì được. 
Có lẽ vì mới ăn đồ của người ta nên Cố Gia Nam im lặng một lát rồi chẳng làm gì cả, quay lưng đi tiếp. Đây coi như là một kiểu ngầm đồng ý. Diệp Trần nhanh chân đi theo, ríu rít nói: "Gia Nam ơi, cậu về nhà à? Tôi đưa cậu về nhé? Cậu có cần tôi mang cặp giúp cho không? Hay là tôi mời cậu ăn cơm nhé?" 
Cố Gia Nam mặc kệ Diệp Trần, Diệp Trần cứ thế đi theo Cố Gia Nam về tới cửa nhà. Đó là một khu nhà cũ kỹ, lối vào trong bé tí tẹo, nhà cửa san sát nhau, quần áo giăng đầy đường, giữa hai nhà với nhau gần như chẳng có chút khoảng cách nào. 
Cố Gia Nam dừng lại, lẳng lặng nhìn Diệp Trần, tuy không hề nói bất kỳ điều gì nhưng Diệp Trần hiểu, cậu ta đang bảo cô về đi. 
Diệp Trần gãi sống mũi, ngại ngùng nói: "Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/86596/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.