“Hai người đủ rồi đấy!”
Thương Ngô không nhịn được phải lên tiếng: “Có thể nghĩ tới tâm trạng của ta không?”
“Ờ.”
Đông Lăng bình thản lấy túi Càn Khàn trong tay áo ra, lục túi, quẳng một khúc xương qua đó.
“Cẩu lương.”
Thương Ngô nhìn khúc xương, trịnh trọng nói: “Ta nhắc lại một lần nữa, ta là sói, không phải chó.”
“Thế có cần không?” Đông Lăng tỏ vẻ sốt ruột, “Không cần thì ta lấy lại, cần thì mau công đi đi.”
Thương Ngô im bặt, cúi đầu công khúc xương bỏ chạy.
Nó chạy đi rồi, Diệp Trần mới sực nhận ra bọn họ vừa làm gì, đỏ mặt chỉnh trang lại y phục, cúi đầu nói: “Lần sau chàng có thể đừng kích động thế nữa không?”
Đông Lăng khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười im lặng nhìn Diệp Trần chỉnh trang một hồi rốt cuộc mới mở miệng bảo: “Rất đẹp.”
Diệp Trần khựng tay lại rồi từ từ ngẩng đầu lên: “Đông Lăng, chàng đừng có phóng đãng như thế.”
“Ồ?” Đông Lăng nhíu mày, “Ta phóng đãng, thì sao nào?”
Diệp Trần mỉm cười: “Ta nói cho chàng biết, con người của ta lúc đã phóng túng lên rồi thì… đến chính ta cũng phải sợ đấy.”
Đông Lăng nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Ta rất trông chờ.”
Diệp Trần học theo Đông Lăng, cũng nhìn lại chàng từ trên xuống dưới, chẳng qua là nàng làm trông đê tiện hơn nhiều. Đông Lăng phì cười, kéo nàng vào trong lòng: “Đừng giả điên nữa, đi thôi.”
“Ôi, chàng cẩn thận tóc ta!”
Diệp Trần sợ động tác thô lỗ của Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098764/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.