Ngã vào trong lòng Đông Lăng, tim Diệp Trần đập thình thịch. Nàng chống người muốn ngồi dậy nhưng lại bị áp hẳn xuống giường, người kia lật người đè lên.
Diệp Trần đẩy chàng ra, Đông Lăng liền đè tay nàng lại.
“Diệp Trần,” chàng kề sát vào tai nàng nói nhỏ, “có lẽ ta phải nhờ nàng giúp một chút.”
Họ kề sát gần nhau, phản ứng của chàng, Diệp Trần hết sức rõ ràng. Tuy đây là chuyện đã thỏa thuận từ trước nhưng không hiểu sao Diệp Trần vẫn cảm thấy ấm ức như mình bị người ta lừa mắc mưu.
“Đế quân,” nàng đỏ mặt né tránh những cái hôn gần gũi thân thiết của Đông Lăng, hỏi lại một lần nữa, “đế quân thực sự không hiểu chuyện này sao?!”
Nghe hỏi vậy, Đông Lăng dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Trước nàng, ta chưa từng kết giao với nữ tiên nào. Ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với nữ tiên nào nhiều như với nàng.”
“Diệp Trần,” chàng vuốt tóc nàng, vẻ mặt dịu dàng, “nàng thì khác. Trước nay, ta chỉ có một mình nàng.”
Diệp Trần im lặng, nàng cảm thấy trái tim mình đã tan chảy thành nước, rõ ràng vẫn luôn dặn lòng không được sa chân vào nhưng nghe người ấy nói ra những lời này, nàng lại có cảm tưởng dù chết cũng cam lòng.
Nàng kiềm chế bản thân, ngoài mặt tỏ ra trấn tĩnh: “Đế quân đã là một tờ giấy trắng thì ta cũng đành xả thân vì nghĩa vậy.”
Đông Lăng cười khẽ, ra vẻ chần chừ: “Vậy bổn quân tại đây xin đa tạ bằng hữu khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098756/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.