Diệp Trần không đáp, nàng nhìn vị bằng hữu tốt của mình, môi mấp máy nhưng chẳng nói nên lời.
Nguyệt Hà là người lúc đứng đắn thì vô cùng đứng đắn, lúc không đứng đắn sẽ khiến bạn phải đau đầu, có thể nói là điển hình của tĩnh tựa bị liệt, động như động kinh. Tuy nhiên, bất kể là lúc đứng đắn hay không đứng đắn, trong ấn tượng của Diệp Trần, Nguyệt Hà luôn là một người sống vô tâm vô tư.
Nàng luôn cho rằng, nếu trong hai người có ai có chuyện thì người đó ắt là mình. Dù sao thì nàng cũng là người tình nghĩa hơn. Thật không ngờ, bế quan một ngàn năm trở ra, vị tỷ muội của mình đã biết đàm luận về yêu hay không yêu.
Diệp Trần thở dài, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào.
Bỗng có ba luồng sáng sà xuống, ba vị tiên quân tuấn mỹ bỗng đâu xuất hiện giữa bãi đất trống. Một vị áo đỏ gắn lông chim trắng đứng đằng trước ngẩng đầu hỏi: “Vị nào là Diệp Trần tiên tử?”
“Đế quân tới rồi!”
Diệp Trần vừa thấy Thiếu Hoa dẫn người tới bèn bước lên trước một bước, nói với Thiếu Hoa: “Đế quân mau đi theo ta!”
Vừa nói xong, Diệp Trần liền hóa thành một luồng sáng bay về phía chân trời xa.
Thiếu Hoa ngơ ngác: “Ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt!”
“Nhìn gì nữa.” Tử Vi nhíu mày, quan sát chân trời, “Đông Lăng xảy ra chuyện thật rồi.”
Nói đoạn, Tử Vi liền đuổi theo Diệp Trần đi mất.
Thiếu Hoa bĩu môi, hoàn toàn không tin Đông Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098753/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.