“Chia đội dị năng mỗi doanh trại thành mười một đội, nhóm tinh anh nhất mang người tới thành phố B, phần còn lại, chờ nửa ngày sau, lần lượt tới các căn cứ khác.”
Bạch Sùng nhanh chóng ra lệnh, sắc mặt mọi người thay đổi hẳn. Nghiêm Uy giữ người Bạch Sùng lại: “Trạm trưởng, người có dị năng phái đi hết thì căn cứ của chúng ta…”
“Có tôi rồi.”
Bạch Sùng quay đầu nhìn Nghiêm Uy, bình tĩnh nói: “Anh chờ một chút, bảo bọn họ mang hết thuốc đi.”
Thuốc mà Bạch Sùng nhắc tới tất nhiên là thuốc có máu của anh ta dùng để biến người thành người có dị năng. Nghĩ tới số thuốc này, trong lòng Nghiêm Uy cũng thấy thoáng yên lòng hơn. Công thức điều chế thuốc chỉ mình Bạch Sùng có, anh ta luôn khống chế sản lượng thuốc một cách nghiêm ngặt, không ai biết anh ta có bao nhiêu nhưng chỉ cần có Bạch Sùng ở đây, mọi người liền có cảm giác thuốc này nhất định là có rất nhiều. Cụ thể là bao nhiêu? Không biết.
Bạch Sùng trở về phòng, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn ra. Sau này anh ta đã nghiên cứu rồi, máu của anh ta cũng có hạn sử dụng. Mau mới thì trong vòng mười phút có thể chuyển hóa người thường thành người có dị năng. Thời gian máu rời khỏi cơ thể càng dài thì thời gian cần để chuyển hóa càng lâu, máu để lâu hơn năm ngày thì không còn công hiệu nữa. Bởi vậy, hầu như cứ cách năm ngày anh ta lại chuẩn bị một lô thuốc mới, luôn luôn có hàng dự phòng.
Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098737/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.