Nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người và thái độ lạnh nhạt của con cừu, trong chớp mắt, Bạch Sùng tưởng như mình không phải ở mạt thế mà là trong một tiểu thuyết thi đấu trù nghệ và anh ta chính là một siêu đầu bếp.
Cũng may, tiếng rống thấp thoáng khi có khi không thỉnh thoảng lại vẳng tới từ phương xa giúp Bạch Sùng tỉnh táo lại, anh ta gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Diệp Trần thật là lợi hại.”
Diệp Trần chẳng quan tâm tới lời khen ngợi của anh ta, sốt ruột giục: “Nhanh lên, giết thế nào?! Tôi ra tay thay cho!”
Bạch Sùng giật giật mép, thở dài bó tay, lấy lấy con dao Diệp Trần đang cầm, vứt sang một bên, lấy trong người ra một chiếc khăn, cẩn thận lau sạch tay cho cô, ôn tồn bảo: “Con gái đừng suốt ngày nói tới đánh, giết, loại chuyện này cứ để cho tôi là được.”
Diệp Trần im lặng cúi đầu nhìn móng vuốt… à không, bàn tay của mình. Bạch Sùng nói năng rất dịu dàng, tỉ mỉ lau sạch bùn đất bám trên tay, khiến cô cảm thấy cả thế giới bình yên và đẹp đẽ.
Cô bất giác không còn kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn nghe lời, ngồi sang một bên. Bạch Sùng gọi thêm hai người vào trong lưới điện giúp anh ta giết cừu, cắt tiết, làm lông rồi đem một phần đi nấu canh, một phần để nướng.
Con cừu này khá to, Bạch Sùng hỏi ý Diệp Trần rồi cho tất cả mọi người vào trong lưới điện cùng nhau ăn tiệc thịt cừu.
Bữa tiệc thịt cừu làm khá mất công, tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098724/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.