Diệp Trần nhanh chóng biến thành người, lấy một chiếc áo, một chiếc quần trong ngăn tủ mặc vào rồi đeo hai thanh đao lên người, mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ của Bạch Sùng đang ngồi run rẩy trên sô pha. Diệp Trần nhanh nhẹn nhảy ra sau lưng, kề đao lên cổ mẹ Bạch Sùng, bịt miệng bà lại, gằn giọng bảo: “Tôi cho bà một cơ hội để nói chuyện, nếu bà dám gọi người, tôi sẽ giết bà ngay. Tôi hỏi bà, ông bà đã bỏ Bạch Sùng lại ở chỗ nào rồi?”
Mẹ Bạch Sùng thở hổn hển, Diệp Trần từ từ thả tay che miệng bà ta ra, bà ta sốt sắng nói: “Kho hàng phía Tây siêu thị, có một con nhện khổng lồ! Cô định đi cứu nó phải không? Mau lên! Ở phía Tây ấy, có một cái cửa lớn…”
Còn chưa nói hết, Diệp Trần đã không còn kiên nhẫn nữa, bổ sống đao lên cổ để bà ta ngất đi rồi chui qua cửa sổ, biến lại thành mèo, nhảy ra ngoài. Diệp Trần chạy như điên tới chỗ Bạch Sùng, cô chạy cực kỳ nhanh, nhanh ngoài sức tưởng tượng của cô, hơn nữa, trong khi chạy, Diệp Trần phát hiện ra năng lực bật nhảy của mình tốt một cách lạ lùng, độ mềm dẻo cũng vượt trội hơn người, cô còn có thể biến ra móng vuốt và răng nanh, nói một cách đơn giản thì, toàn bộ những ưu điểm của loài mèo đều được bảo tồn trên cơ thể người.
Cô đi theo hướng mẹ Bạch Sùng chỉ tới được kho hàng, nghe thấy bên trong có tiếng súng nổ. Bạch Sùng cầm cự được đến lúc này thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098721/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.