*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giết Lục Minh?!
Diệp Trần ngẩn người rồi sau đó lại thấy buồn cười. Hồng Sanh bảo cô giết Lục Minh có khác gì quân ta lại đánh quân mình, người một nhà không nhận ra nhau.
Nhưng cô không thể nói thẳng toẹt ra vậy được, đành hắng khẽ một tiếng rồi nói: “Hồng gia đang nói tới cậu con trai của Lục tam gia sao?”
“Lục Minh đáng để ta bảo cô giết còn có thể là ai nữa?”
“Ờm,” Diệp Trần gật đầu rồi thở dài bảo, “vậy hay là thôi đi, tôi không muốn giết.”
Hồng Sanh lấy làm lạ: “Tại sao không muốn?”
Diệp Trần lấy lại mặt nạ từ chỗ Hồng Sanh, nói rất nghiêm túc: “Đàn ông trông đẹp trai tôi đều không muốn giết.”
“Cô nghiêm túc đấy à?” Hồng Sanh cau mày. Diệp Trần đeo mặt nạ lên, giấu đi biểu cảm của bản thân lúc này, gật đầu đáp: “Không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không động tới Lục Minh. Còn nữa,” cô nhìn Hồng Sanh, “cả ông cũng đừng động tới.”
“Diệp Trần,” Hồng Sanh đanh mặt, “tôi cho cô nhân thủ, cho cô tiền tài, nuôi cô dưỡng cô, phải chăng cô đã quên ai là chủ rồi hả?”
“Hồng gia,” Diệp Trần bình thản đáp, “tôi e là ông đã quên ông cho tôi người và tiền đều là cho mượn, một năm sau tôi sẽ phải trả bạc và người lại cho ông. Sở dĩ ông cho tôi mượn là vì tôi ra mặt thay ông làm kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098710/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.