Diệp Trần và Minh Hạo liếc nhìn nhau, tiếng than ôi đều trở về với đất mẹ. Sắc mặt Lục Lương khá khó coi nhưng anh ta không nổi cáu, chỉ nói là: “Đừng ầm ĩ nữa, ngủ đi.”
Diệp Trần cũng hơi mệt, quay về trong sơn động, lấy bình tắm rửa trong túi vật dụng đổi được qua hệ thống để dùng. Bình tắm rửa thực ra là một cái bình nước nóng nối với vòi phun, lượng nước khá nhiều, một bình nhỏ có thể tắm hơn ba chục lượt. Diệp Trần lắc lắc cái bình hỏi mọi người: “Muốn tắm không?”
Ba người nhìn cái bình tắm rửa, mắt người nào người nấy sáng ngời. Tiểu Diệp Trần muốn lấy bình tắm rửa, Lục Lương lại nhanh tay hơn Tiểu Diệp Trần, cướp được bình xong đưa cho Diệp Trần: “Cô đi tắm trước đi, ta canh cho.”
“Ta muốn tắm, ta cũng muốn tắm!”
Tiểu Diệp Trần bất mãn la lên: “Ta đã mệt mỏi cả ngày trời rồi, ta muốn đi ngủ sớm một chút!”
“Cô ấy cũng muốn đi ngủ sớm một chút.”
Lục Lương liếc Tiểu Diệp Trần một cái, đẩy người Diệp Trần: “Còn ngây ra đó làm gì, mau lên, tắm rửa đi còn ngủ.”
Lục Lương rất cao, lúc đứng chắn trước mặt cô, có cảm giác rất an toàn. Diệp Trần nghe xong, trong lòng thấy rất ấm áp. Lục Lương che chở cho cô, điều này khiến cô thấy khá vui mừng. Bởi vì, vào những lúc thế này, cô có thể tìm thấy bóng dáng người trong lòng mình trên người anh ta.
Diệp Trần đè nén cảm giác mừng thầm nhỏ bé trong lòng mình, đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098683/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.