*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời xa phi thuyền, không còn áp lực lớn từ vụ nổ, phi thuyền ở sau lưng bùng lên như những đốm pháo hoa lặng lẽ nở, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt người đối diện, khiến khuôn mặt người ấy nhuộm lên sắc đỏ hồng.
Sợ nhất là khi bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Sợ nhất là khi bạn và tôi đột nhiên không nói lời nào.
Bởi thế lúc này…
“Bệ hạ, người không điếc?”
Lục Lương bỗng lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Diệp Trần: “…”
Cô khụ một tiếng, quay mặt đi, cố ra vẻ tự nhiên: “Vẫn tốt. Xin đừng dùng chữ “điếc” này, nói như vậy nghe có vẻ vô cùng không tôn trọng ta.”
“Xin lỗi,” Lục Lương mỉm cười, “ta không được huấn luyện lễ nghi của hậu cung, nếu có gì mạo phạm, mong bệ hạ lượng thứ.”
“Thế bình thường ngươi được huấn luyện cái gì?”
Diệp Trần lơ đễnh, buột miệng hỏi một câu, Lục Lương đưa mắt nhìn lướt qua cảnh đằng sau hiển thị trên màn hình, lạnh lùng nói: “Giết người.”
Vừa dứt lời, Lục Lương điều khiển phi hạm tăng tốc, đảo đầu quay ngược lại. Cùng lúc đó, Diệp Trần trông thấy những phi hạm lao qua ngay bên cạnh.
Tiếng hét bị Diệp Trần nuốt sạch vào bụng, ngoái đầu nhìn lại, họ đã bị đám người ban nãy bao vây. Lục Lương đanh mặt, gạt động cơ lên mức cao nhất và dặn: “Ngồi cho chắc!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098681/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.