*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Cảnh Phùng ngơ ngẩn trong phút chốc, người ấy rất ấm áp, rất thiêu đốt, khiến cả cơ thể đi đường lạnh như đá tảng của chàng chớp mắt tan chảy, lòng chàng trào dâng một niềm xúc động kỳ lạ, chàng vòng tay ôm Diệp Trần vào ngực, ôm thật chặt.
“Cảnh Phùng?”
Diệp Trần thấy hơi lạ, Thẩm Cảnh Phùng không buông nàng ra, hiểu ý nàng nên khàn giọng trả lời: “Nhớ nàng.”
“Mới đi có một ngày.” Diệp Trần bật cười, “Thế mà đã nhớ ta rồi à?”
“Ừ.”
Diệp Trần lùi ra khỏi vòng ôm của chàng, nắm tay chàng, hớn hở khoe: “Ta treo hoa đăng đấy, nào, chàng xem thử xem có đẹp không.”
Nói xong, Diệp Trần nắm tay kéo chàng vào trong nhà, đóng cửa lớn lại, đứng ngay ở cửa, chỉ vào đám hoa đăng và nói: “Hôm nay ta treo hết một ngày đấy!”
Thẩm Cảnh Phùng không đáp lời, chàng ngẩng đầu ngắm đèn hoa. Hoa đăng chiếu sáng khắp nhà, mỗi một ngọn đèn lại được vẽ một hoa văn khác nhau, cho thấy người làm nó đã bỏ rất nhiều công sức. Nàng kéo chàng đi vào trong, tả cho chàng nghe trên đó vẽ gì.
Thẩm Cảnh Phùng lẳng lặng ngắm góc nghiêng khuôn mặt của nàng, làn da nàng dưới ánh đèn căng mịn như ngọc, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt trong veo, tựa hồ như không hề mảy may bị chuyện thế tục vấy bẩn.
Thấy chàng ta mãi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098666/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.