*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Diệp Trần tỉnh ngủ hẳn, Elter vẫn còn ôm cô trong ngực. Cơn sốt đã hạ, cô khẽ gọi Elter. Cậu ta mở mắt, trông thấy cảnh tượng trước mặt, lại còn cố ra vẻ tự nhiên, buông cô ra, nhỏm dậy bảo: “Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì còn không mau dậy đi!”
Diệp Trần: “…”
Sao cậu ta mặt dầy quá vậy, cô gọi cậu ta dậy xong cậu ta lại còn dạy dỗ cô đường hoàng như thế?
Diệp Trần cười khẩy một tiếng, đứng dậy, lấy tay cào sơ tóc: “Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì còn không mau đi thôi!”
Nói xong, Diệp Trần đi thẳng ra ngoài hang. Elter gọi với theo: “Đứng lại!”
Diệp Trần dừng chân, Elter vẫn còn chui trong ổ chăn: “Cởi áo ra cho tôi!”
Diệp Trần chết sững, vừa có chuyện gì thế? Sao Elter tự dưng táo bạo quá vậy? Cởi áo á? Phát triển có phải hơi nhanh quá rồi không?
“Sao đây,” Elter hếch mặt, “không nỡ trả tôi à?”
Nghe vậy, Diệp Trần mới nhớ ra là mình đang mặc đồ của cậu ta, bèn cởi ra ngay lập tức. Elter nhắm tịt mắt lại, lại tiếp tục dựng lông: “Trái tim biết xấu hổ của cô bị vứt cho chó rồi à?!”
“Trái tim biết xấu hổ của tôi bị vứt cho anh rồi.”
Hai người vừa rời hang vừa đấu khẩu. Sau một đêm được nghỉ ngơi, Elter đã phục hồi lại sức lực đạt tới trạng thái sung mãn, giờ thì không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098646/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.