Đầu lưỡi chàng rất mềm. Cho dù cách làm vụng về nhưng sự mềm mại xen lẫn với hương rượu dường như có thể chuyển cảm giác say sang cho nhau, khiến đầu cô choáng váng, không còn chút tỉnh táo nào.
Cô vòng tay lên ôm chặt cổ chàng, đưa lưỡi ra, chủ động liếm láp chàng.
Thế là, dưới trăng, hai người cùng say, hôn dính chặt vào nhau.
Đến tận khi lưỡi cảm thấy đau, Quân Diễn mới giật mình tỉnh ra mình vừa làm gì!
Chàng đập cổ Diệp Trần một cái. Diệp Trần hét lên một tiếng theo bản năng: “Hệ thống!”
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Diệp Trần lập tức ngất xỉu. Hệ thống cố hết sức giúp cô tỉnh lại.
Một người một hệ thống ở trong đầu Diệp Trần, thông qua mắt của Diệp Trần, quan sát biểu cảm sinh động của Quân Diễn.
Tâm tình Diệp Trần rất nặng nề.
Đây là lần đầu tiên cô hôn môi đàng hoàng như vậy với người khác, còn thực lòng như vậy, có cảm xúc như vậy, thế mà đối phương chẳng nói chẳng rằng đã đập ngay cô một phát cho ngất đi, cho dù có nói như thế nào vẫn cảm thấy hơi bị tổn thương.
“Đừng buồn.” Ba Tám cọ cái thân hình láng mượt của mình vào người cô, Diệp Trần ôm người ngoảnh mặt đi, Ba Tám lại bay tới trước mặt cô, tiếp tục nói, “Có gì đâu, dù sao cô cũng được sướng mà.”
“Bị ghét bỏ rồi.”
Diệp Trần rất tổn thương.
Ba Tám thở dài, phiền muộn bảo: “Có lẽ… không phải là ghét bỏ đâu.”
Không phải ghét bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098635/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.