Bàn dân thiên hạ đều tương truyền rằng, khi xưa có vị tiên nhân danh Tống Vu Hàn - Tự Cát Lãng Chân Nhân, là một đại nhân vật làm mưa làm gió khắp cả tu chân giới! Tất nhiên là bởi vì tài năng xuất chúng, khí thế hơn người cùng vẻ phiêu dật tuấn lãng trác tuyệt của y. Trúc Cơ khi chỉ mới 15 tuổi, 18 tuổi Kết Anh cũng không hổ danh là nhân tài kiệt xuất nghìn năm có một của danh môn chính phái Thành Đường Tông.
Đáng tiếc! Không biết được vị chân nhân đó lúc ấy nghĩ gì, lại đi rước tên bạch nhãn lang Nhất Dạ, một tên ăn mày về làm đệ tử, cuối cùng dẫn đến kết cục cả tông môn đều trên dưới gà bay chó sủa, máu chảy thành sông, không ngày nào được yên ổn. Trận Đại Khai Sát Giới năm đó, khiến không ít người bỏ mạng, Cát Lãng Chân Nhân từ đó cũng biến mất không một dấu vết.
"Ta từng nghe nói rằng, không chừng vị chân nhân ấy cũng đã bị tên bạch nhãn lang Nhất Dạ hại chết, đến cả hồn phách cũng tiêu tan!". Tên tiểu nhị từ một khách điếm cao giọng kể lại.
Một tên tu giả đạo mạo nghe thấy thế, chậc lưỡi đáp: "Uổng công Tống Vu Hàn chân nhân sủng ái hắn như thế, đúng là nuôi ong tay áo a."
Bỗng chốc một người đàn ông mặt mày bặm trợn, nước da màu đồng, đem bên mình một cái chùy sắt, không biết từ đâu đến, bất thình lình đập bàn hùng hổ hô hào.
"Rầm!"
"Ngươi cái tên tiểu nhị chết bầm, rượu của bản đại gia đâu? Chán sống rồi có phải không hả?"
Tên tiểu nhị đang đứng giữa sảnh lớn hoảng hốt giật mình, hai chân nhanh nhảu bưng cái vò rượu đến, cười nịnh nọt.
"T-Tới liền đây, để nhị vị đại gia chờ lâu rồi."
Hắn ta dù đã được tiểu nhị mang rượu đến, nhưng thái độ vẫn không nguôi bớt hậm hực:
"Hừ!"
Lại nói, không ai để tâm cái người mặt mày hung dữ ban nãy, khách trú trong điếm vẫn tiếp tục bàn tán về câu chuyện được lưu truyền thật giả lẫn lộn ấy. "Không những nuôi ong tay áo, mà còn cõng rắn cắn gà nhà, hắn... không phải đã hại chết luôn cả thê tử của cái vị Thắng Doanh Kiếm kia à."
Mọi người ai nấy trong lòng cả kinh mà mắng: "Tên súc sinh Nhất Dạ này, đúng là không bằng cầm thú! Thê tử của sư huynh mà hắn cũng không tha!"
Một nam nhân giọng điệu đầy sự khinh thường, nói: "Bạch Nhất Dạ? Ma tu nổi danh tàn ác, khi sư diệt tổ, sát hại đồng môn năm đó thì có là gì, bây giờ cũng chẳng phải là không thoát được cảnh phơi thây, làm thức ăn cho lệ quỷ dưới đáy Vực Sâu vạn trượng hay sao?"
Ở trong cái thế giới tu chân giả này mà nói, sức mạnh là thứ tồn tại duy nhất, mạnh được yếu thua, sức mạnh cường đại cũng chính là thứ người tu hành giả khát cầu nhất, kể cả ma tu, phàm nhân yếu nhớt tay không tất sắt hay những kẻ tán tu vô danh cũng đều không có ngoại lệ nào.
Bạch Nhất Dạ là vị đệ tử thứ hai của Cát Lãng Chân Nhân, vốn là một tên ăn mày mồ côi đầu đường xó chợ may mắn có được căn cốt tu tiên. Từ rất nhỏ đã phải bôn ba kiếm ăn, quanh năm sống ở Dã Sơn thôn, một thôn làng nghèo nằm dưới chân núi đỉnh Ba Sơn nơi Thành Đường Tông ngự tại. Chắc hẳn, cũng bởi vì lí do đó mà hắn mới có thể có được cơ duyên gặp gỡ người sẽ là sư phụ trong tương lai của hắn-Tống Vu Hàn, một bước thay đổi cả cuộc đời.
Đến tận bây giờ khi người đời suy đi nghĩ lại, họ vốn dĩ không nên gặp được nhau...Mọi thứ xảy ra quá chóng vánh, đến cuối cùng liền có cái kết cục như thế.
Phía bên kia góc khuất tối của khách điếm, một thân ảnh chỉ lộ ra cặp mày sắc như kiếm khẽ nhíu, hắn cứ im lặng ngồi ở đó mà nhấm nháp chung trà đã nguội lạnh từng chút một, toàn bộ câu chuyện cũng nghe không sót một chữ, khoảng không khí xung quanh người nọ toả ra cũng quỷ dị đến vô cùng. Bỗng một thanh âm trầm ấm ẩn chứa vài phần bi thương đột nhiên phát lên từ thân ảnh kì lạ kia.
"Tiểu Dạ, đã đợi tám năm rồi...Ngươi sao còn chưa chịu xuất hiện?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]