Bạch Nhất Dạ đang ở giữa một khoảng không gian kì lạ, thấy cả cơ thể bỗng chốc bay lửng lơ trong không trung.
"Ta đang ở đâu?"
Một giọng nói vang vọng đáp lại từ hư không:
"Trong huyễn cảnh."
Xung quanh đột nhiên biến đổi một cách ảo diệu, một linh hồn trông giống hệt phân thân của Bạch Nhất Dạ lại bắt đầu hiện ra rõ nét.
"..."
Bạch Nhất Dạ kinh ngạc, tập trung nhìn vào thứ trước mặt.
"Ta tên Bạch Nhất Dạ, thân xác mà ngươi đang sử dụng là...của ta."
!!! Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, mang tia dò xét, hắn duỗi tay định sờ vào cái linh hồn ấy. Cái nơi bị sờ vào, liền thấy bị biến mất một mảnh, sau lại trở lại như cũ.
Nó nói: "Ta chính là linh hồn của thân xác này, và cũng đang phải trả giá cho việc phá nát thế giới hiện tại.
Cho nên, hãy nhận lấy thứ này đi."
A !
Vừa dứt lời, Bạch Nhất Dạ hắn kêu lên một tiếng, trong đầu như có thứ gì mạnh mẽ được rót vào, rồi lại hoà tan với dòng ký ức của Bạch Nhất Dạ.
Hắn sau một hồi, tinh thần cũng dần hồi phục:
"Đây là?"
"Là ký ức của ta và những 'kẻ khác', sự lựa chọn là ở ngươi.
Vực Sâu vạn trượng sẽ có thứ giúp ngươi quay trở về."
Bạch Nhất Dạ trong lòng thắc mắc, Vực Sâu vạn trượng ? Chính là cái đáy vực trong lời đồn đó ?
"..." Bạch Nhất Dạ im lặng không nói, tỏ vẻ không hiểu nhìn 'linh hồn Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tim-duong-chet/2650349/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.