Bạch Nhất Dạ trong đoạn thời gian này, bản thân cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng, việc hệ trọng trước mắt, vẫn nên đến lúc phải làm.
Tối hôm đó, Bạch Nhất Dạ âm thầm định lén rời đi.
Hắn còn để lại một mẫu giấy, bên trong có ghi vài chữ, đại khái là hắn sẽ đi ra ngoài một chút. Đó là Dã Sơn thôn, cái nơi mà hắn từng sinh sống khi còn là một đứa trẻ ăn xin.
Trời còn chưa kịp sáng, Bạch Nhất Dạ đã gấp xong chăn gối sắp xếp ngay ngắn, sau đó xoay người lấy Huyền Hạc Kiếm rồi mở cửa phòng bước ra. Hắn nói thầm:
"Ta đi một chút liền quay lại."
Mục đích hắn đến Dã Sơn thôn, bởi vì đó chính là nơi mà Vực Sâu vạn trượng xuất hiện đã nghìn năm, quanh năm đều có kết giới chỉ có người tu hành mới có thể vào, cho nên, rất ít phàm nhân nào biết đến sự tồn tại của nó.
Luồng ký ức mà 'linh hồn bạch Nhất Dạ' truyền qua cho Bạch Nhất Dạ biết, chỉ cần đi đến Dã Sơn thôn tìm thấy một lão nhân nọ, người đó sẽ giúp hắn đến Vực Sâu vạn trượng.
Trong lòng vô cùng tò mò, không biết bên dưới đó rốt cuộc đã xuất hiện cái gì, bởi vì ký ức về Vực Sâu vạn trượng thật rất mờ nhạt.
Hắn ngự kiếm phi hành, một đường về hướng Nam đến Dã Sơn thôn.
Khi Dã Sơn thôn hiện ra trước mắt, Bạch Nhất Dạ nhận ra nơi này vẫn như trong ký ức của hắn. Đám trẻ con ăn xin vẫn cứ đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tim-duong-chet/2650344/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.