Lúc trở về từ Dã Sơn thôn được khoảng hai ngày, Bạch Nhất Dạ lại đột nhiên phát sốt.
Hắn xưa nay chưa từng bị bệnh như thế bao giờ, vậy mà lần này lại bệnh nặng đến mức liệt giường.
Triệu Cao hôm nay như lịch hẹn, mang hòm thuốc đến chỗ ở của Bạch Nhất Dạ, chẩn đoán cho hắn một chút.
Nằm trên giường, Bạch Nhất Dạ hắn liên tục đổ mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Hắn hiện tại đầu óc thực mơ hồ, cũng không biết bản thân đang tỉnh hay là đang mơ.
Triệu Cao đi tới, liền đưa tay ra bắt mạch. Y chạm vào nơi cổ tay hơi lạnh lẽo, nghĩ nghĩ, quái lạ, mạch tượng không phải rất bình thường sao?
Tống Vu Hàn bỗng từ bên ngoài sốt sắng bước vào, nói với Triệu Cao:
"Hắn làm sao?"
"Không có gì bất thường, nhưng không biết sao lại sốt. Ngươi đem thuốc này đi sắc đi, sau đó cho hắn uống."
Triệu Cao dúi vào tay Tống Vu Hàn một gói giấy, rồi xoay người rời đi, nơi đây chỉ cần có vị sư phụ đáng tin cậy này là đủ rồi...
Tống Vu Hàn nghe thế, không chần chừ liền chạy đi sắc thuốc, vài ngày nay, Túc Hàn Tinh cũng chạy tới chạy lui mấy lượt.
Chừng một canh giờ sau, y bưng chén thuốc đến bên giường, một bên đỡ hắn dậy nói:
"Tiểu Dạ, uống thuốc."
Bạch Nhất Dạ chậm rãi nhấc mi mắt, hai con ngươi lúc này nhìn sáng sủa hơn mấy phần. Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, biểu tình đột nhiên hơi chuyển, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-tim-duong-chet/2650342/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.