Nơi này cách Bách Hoa cốc khá xa, theo như Tam cô nói, đã phái một tram lẻ tám người đi theo bảo vệ an toàn cho ta, ta nhìn trái nhìn phải, không có một bóng người. Vẻ mặt hiện lên đau khổ, nếu bây giờ đấu võ mồm với Thủy Đông Lưu, e rằng ta phải chịu thiệt thòi mất thôi.
Vào thu, trời hơi lạnh.
Gió thổi vào mặt, ta hắt xì thật to, vô tình kéo mạnh dây cương, ngựa cũng hí lên một tiếng. Thủy Đông Lưu nhấn mạnh từng chữ, “Cặn bã.”
Ta hừ lạnh một tiếng, dùng biểu tình khinh thường không thèm nhìn hắn nói, “Thủy Đông Lưu, có phải người thường xuyên gọi người khác là cặn bã không?”
“Không phải.” Hắn nhíu nhíu mày, dựa người vào cửa xe, “Ta chỉ muốn xưng hô như vậy với một mình ngươi.”
Ta nhe răng, Ngọc Hồ Ly ngồi bên trong giơ tay phát biểu, “Ta biết, ngươi thường gọi nàng là cặn bã.”
Thủy Đông Lưu cười lớn tiếng, “Hóa ra trước đây cũng là cặn bã, chưa bao giờ vượt qua được.”
Ta tức muốn bốc khói, Ngọc Hồ Ly lại nói, “Lê Tử, ngươi gọi hắn là Thủy Bánh Chưng.”
“Xì.” Ta cười ha ha nói, “Bánh Chưng, hắn không phải là cái bánh chưng tròn tròn sao.”
Ngọc Hồ Ly che hai lỗ tai, “Ta nói này, các ngươi dù có mất trí hay không cũng y nguyên một dạng.”
Tiếng cười của ta nhỏ dần, trước kia chúng ta cũng lấy chuyện châm chọc đối phương làm thú vui sao? Ta run rẩy kinh sợ, đây là cái thú vị quái lạ gì, “Hồ Ly, năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288014/chuong-40-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.