Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp tay đổi.
Ta cầm tay Thủy Bánh Chưng trốn đi ra bên ngoài, vừa bò lên trên nóc nhà, một đám người ngăn ở rồi đằng trước. Môn nhân đùng đùng quỳ xuống, “Môn Chủ, xin ngài quay về Ác Nhân cốc, hoàn thành nghi thức nhận chức.”
Ta mới nhớ tới ta và bà bà có hẹn ước một tháng. Đi qua lại cũng cần rất nhiều thời gian, ta buông tay Thủy Đông Lưu, cảm thấy khó xử. Thủy Bánh Chưng yên lặng nhìn lên trời, “Ta thật muốn đóng gói mang ngươi đi ngay bây giờ.”
Ngoại trừ môn nhân, bên cạnh còn có mấy chục người nhìn chằm chằm, những người này là người của Ma giáo. Khoan đã, sao nóc nhà này chịu đựng được?
Có vẻ như quan tâm sai trọng điểm rồi...
“Qua lại có lẽ không cần mười ngày.”
Lỗ tai giật giật, ngẩng đầu cười nhìn hắn, ý tứ này chính là muốn rời khỏi Ác Nhân với ta rồi.
Hắn còn chưa nói xong, mọi người Ma giáo đã gấp giọng, “Giáo Chủ! Không thể lưu lại Quan Trung nữa, xin ngài hãy mau quay về kinh xử lý giáo vụ.”
Thủy Đông Lưu chân thành nói, “Ngay cả đi cầu hôn cũng không được?”
Mọi người trong nháy mắt, “Cầu hôn?”
Thủy Bánh Chưng, “Các ngươi không muốn có Giáo Chủ phu nhân sao, cha mẹ ta có biết không?”
Thủy Đông Lưu ngươi hư quá, lại lấy cha mẹ ra trấn áp giáo chúng.
Mọi người trăm miệng một lời, “Đi đi, Giáo Chủ, chúc thành công!”
“...” Lập trường đâu!
Thủy Bánh Chưng chính là dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288009/chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.