Edit: Du
Hôm sau, mưa đã ngừng. Viên minh chủ đã cùng với các chương môn đi đến Sơn Trang nghỉ mát. Vì để sớm đi sớm về, bởi vậy chỉ cho phép dẫn theo một đệ tử.
Sư phụ có thương tích, cho nên không đi cùng, phái sư huynh và sư tỷ rời đi. Trước khi đi ra ngoài ta lại thấy ánh mắt thâm trường của sư phụ, hình như có lời muốn nói với ta, đáng tiếc quá nhiều người, sư phụ vẫn không thể tới đây.
Ta vẫn luôn cảm thấy sư phụ tin ta.
Đại đội nhân mã đi về phía Sơn Trang, ít nhất cũng có hơn một trăm nhiều người. Ngược lại ta lại rất hiếu kỳ rốt cuộc Trang Thế Chính muốn "Giải quyết" nhiều cao thủ như vậy bằng cách nào? Hạ độc? Đặt bẫy? Nhưng cũng không thể một mẻ hốt gọn. Những đệ tử còn lại ở trong khách đếm cũng không phải dễ áp chế, nếu có chuyện gì đó xảy ra, Trang Thế Chính phải giải thích thế nào?
Sơn Trang nghỉ mát cách nơi này khá xa, đi xe ngựa không tiện, nên đều cưỡi ngựa. Ta và Thủy Bánh Chưng cưỡi cùng một con, bung dù đi chậm.
Buổi trưa, người dẫn đường đằng trước đã dừng lại, nói là đường phía trước không thể cưỡi ngựa, phải đi bộ một đoạn.
Thật sự là phiền toái.
Ta liếc nhìn đất bùn trên mặt đất, nếu chạm vào thì sẽ bị bẩn. Thủy bánh chưng xuống ngựa, đưa tay tới, lúc nào ta cũng yếu ớt muốn hắn giúp đỡ, tay vừa đụng phải, lại bị tay hắn nắm chặt bàn tay ta, một tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288006/chuong-35-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.