Edit: Du
Đi qua một trấn nhỏ nữa, thì đã tới Hành Sơn.
Từ đường tắt xuất phát, đã vượt qua Đồng minh Võ lâm, tính toán thời gian, có thể đi đến Hành Sơn sớm hơn bọn họ ba ngày.
Trời còn chưa sáng, lật qua lật lại ngủ không yên, ta đạp chăn, di chuyển chân... Mạnh mẽ ngồi dậy, tiểu bánh chưng nằm dưới giường lập tức lên tiếng, "Sao vậy?"
Ta kéo y phục che ở phía sau, bước đi, "Không, không có gì, ta đi nhà xí một chút."
Vừa ra ngoài thì gặp bốn năm người canh cửa, ta đưa tay ngăn lại, "Không cần theo."
Chờ xác định bọn họ không có theo, chạy đến nhà xí nhìn qua, quả nhiên bà dì tới thăm. Rửa sạch sẽ, ta lấy đái nguyệt sự trong bao quần áo ra.
Tắm xong, chợt nhớ tới trên giường... Nếu tiểu bánh chưng đứng lên thấy... Ta vội vàng lau tay trên quần áo, chạy lên lầu. Chạy một nửa lại nghĩ, mấy vết máy dính trên quần áo như bong bóng nổi trên nước, sáng sớm nếu để cho tiểu nhị thấy...
Nhân sinh thật sự là khóc không ra nước mắt!
Vừa chạy bụng đã làm ầm ĩ, ta che bụng thong thả đi lên lầu. Có lẽ rạng sáng, toàn bộ khách sạn im ắng, âm thanh bước chân ở tầng trệt nghe vô cùng rõ ràng. Có âm thanh nhỏ vụn truyền đến, ta ngừng bước chân, nhìn ra phía sau, không một ai, vừa thả lỏng, quay đầu lại, phía trước đã có gì đó ngăn lại.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, một người mang theo bao tay màu bạc đang đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3288000/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.