Cảnh tượng trên nóc nhà rất tốt, tầm mắt rộng lớn. Mặt trời đã chiếu lên đỉnh đầu, nắng chiếu cả người khiến ta cảm thấy choáng váng, ngay cả nước mắt cũng bị bốc hơi mất.
Thủy Đông Lưu ngồi bên cạnh, nhét ly rượu vào trong tay ta, chụp vai, “Cặn bã, đừng đau lòng.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu để cho mẹ ta biết ta không còn là đệ tử Hoa Sơn, nhất định sẽ bị bà đuổi đánh ba con phố, quá đau buồn rồi.”
“... Ngươi ngốc như vậy ta sẽ không nhịn được cười.” Thủy Đông Lưu cuối cùng nói ra, “Không cần cố kìm nén trước mặt ta.”
Ta ôm rượu đưa mắt nhìn về phía trước, thu hết cảnh náo nhiệt của trấn nhỏ vào trong mắt, “Ngươi lấy rượu cho ta làm gì vậy?”
“Nhất túy giải thiên sầu.”
Ta đưa vào miệng, mùi rượu tinh khiết và thơm ngát, bay vào trong mũi, “Trúc Diệp Thanh.”
Ôm lấy bầu rượu nhỏ, âm thanh ào ào rượu đổ một miệng, hương nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía, từ trong cổ chảy thẳng đến bụng, vừa hay chỉ một cái chớp mắt tinh thần mệt mỏi giống như bốc hơi.
Giọng nói của Thủy Đông Lưu ưu sầu, “Cặn bã, uống ít một chút, sẽ làm dạ dày bị thương.”
Thì ra Thủy Bánh Chưng cũng biết an ủi người khác, thật sự hiếm có nha. Ta duỗi tay ra, “Ngươi cũng uống.”
Đột nhiên hắn ngừng lại chốc lát, cầm lấy rượu, ngửa đầu uống một ngụm, dĩ nhiên cũng không có ý định đưa ta, “Được rồi, kỳ thật uống rượu say cũng không phải là chuyện tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3287990/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.