Cảnh tượng trên nóc nhà rất tốt, tầm mắt rộng lớn. Mặt trời đã chiếu lên đỉnh đầu, nắng chiếu cả người khiến ta cảm thấy choáng váng, ngay cả nước mắt cũng bị bốc hơi mất.
Thủy Đông Lưu ngồi bên cạnh, nhét ly rượu vào trong tay ta, chụp vai, “Cặn bã, đừng đau lòng.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu để cho mẹ ta biết ta không còn là đệ tử Hoa Sơn, nhất định sẽ bị bà đuổi đánh ba con phố, quá đau buồn rồi.”
“... Ngươi ngốc như vậy ta sẽ không nhịn được cười.” Thủy Đông Lưu cuối cùng nói ra, “Không cần cố kìm nén trước mặt ta.”
Ta ôm rượu đưa mắt nhìn về phía trước, thu hết cảnh náo nhiệt của trấn nhỏ vào trong mắt, “Ngươi lấy rượu cho ta làm gì vậy?”
“Nhất túy giải thiên sầu.”
Ta đưa vào miệng, mùi rượu tinh khiết và thơm ngát, bay vào trong mũi, “Trúc Diệp Thanh.”
Ôm lấy bầu rượu nhỏ, âm thanh ào ào rượu đổ một miệng, hương nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía, từ trong cổ chảy thẳng đến bụng, vừa hay chỉ một cái chớp mắt tinh thần mệt mỏi giống như bốc hơi.
Giọng nói của Thủy Đông Lưu ưu sầu, “Cặn bã, uống ít một chút, sẽ làm dạ dày bị thương.”
Thì ra Thủy Bánh Chưng cũng biết an ủi người khác, thật sự hiếm có nha. Ta duỗi tay ra, “Ngươi cũng uống.”
Đột nhiên hắn ngừng lại chốc lát, cầm lấy rượu, ngửa đầu uống một ngụm, dĩ nhiên cũng không có ý định đưa ta, “Được rồi, kỳ thật uống rượu say cũng không phải là chuyện tốt.”
Ta đưa tay đoạt trở về, mới uống một ngụm làm sao đủ. Ôm bầu rượu nhỏ ngửa cái cổ dài, càng cảm thấy cay đắng, toàn bộ vào trong bụng, bộ dáng say rượu, có lẽ tinh thần vô cùng phấn chấn, nức nở nghẹn ngào, “Thủy Bánh Chưng ngươi biết người nghìn chén không say có bao nhiêu đau buồn sao? Các sư huynh cũng không dám cùng ta oẳn tù tì uống rượu, sư tỷ nói ta là đầu nam tử hán. Hiện tại giải sầu chỉ là đi vệ sinh nhiều hơn mấy lần mà thôi, không, quan, tâm.”
Bên cạnh không có âm thanh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thủy Đông Lưu lung la lung lay. Ta chọc chọc hắn, “Thủy Bánh Chưng, ngươi không uống rượu được hả?”
Hắn ngáp một cái, khuôn mặt khi say rượu đỏ ửng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vui vẻ. Nhìn hắn khiến cả người ta nổi da gà, tên gia hỏa này chính là kẻ uống rượu làm loạn trong truyền thuyết mà, “Ngươi không uống rượu được còn uống cạn nha.”
Ta đặt rượu qua một bên, vung mạnh tay áo chuẩn bị kéo hắn trở về, bằng không thì một tên bất lương nào lại xử hắn thì tiêu.
“Cặn bã.”
Hơi thở có mùi rượu, mơ hồ lướt nhẹ qua trên mặt. Mặt của hắn đã nhanh áp vào chóp mũi ta, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi hắn che chở ta, mắt nhìn mọi người đầy khí thế hào hùng nói “Người nào cũng không được tổn thương nàng“. Bỏ qua lời nói ác độc kiêu ngạo vô lương tâm của hắn... Được rồi, thật ra tìm không thấy ưu điểm, ưu điểm gì cũng không có, vậy ta còn phải lưu lại qua Trung thu à.
Nghĩ xấu hắn một chút, cuối cùng ta cảm thấy nỗi lòng mình cũng bình tĩnh lại. Cầm tay hắn chuẩn bị ném trên lưng tiếp tục vác đi, mới phát hiện hắn thật sự rất nặng. Lưu quang kiếm thiếu chút nữa cắt ta làm đôi, muốn cõng hắn trên lưng, ta phải đặt kiếm xuống đất, nhìn xung quanh không thấy có người. Cẩn thận thả buông, “Đợi lát ta trở về, đừng chạy nhé.”
Nói xong đột nhiên cảm thấy bản thân càng ngày càng thần kinh...
Khiêng một đại nam nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, dẫn tới mọi người nhìn chăm chú, tìm khách đếm gần đó ném hắn trên giường, vội vàng trở lại lấy kiếm.
Cất bước nhảy lên nóc nhà, phía trên mái ngói nâu đen nhưng không thấy lưu quang kiếm. Khó khăn nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, cách mười trượng một bóng dáng vội vàng bỏ chạy, mơ hồ có ánh sáng chiết xạ phát ra. Mặc kệ đó có phải là kiếm của ta hay không, ít nhất vẫn còn hy vọng.
Hôm nay nội lực đã tăng lên trọn vẹn năm cấp độ của ta, đuổi theo tên kia cũng không tính khó khăn gì. Chỉ là khinh công của người nọ cũng thật sự không tệ, đuổi nửa canh giờ mới rút ngắn khoảng cách, ta mệt muốn ngất xỉu tại chỗ.
Lại qua nửa canh giờ, đã gần tiếp cận hắn. Ầm ầm chém ra một chưởng, vội lướt qua rừng cây, gió thổi vù vù vang lên. Người nọ bị đánh trúng, đau đớn kêu một tiếng lập tức rớt xuống mặt đất.
Ta cúi người điểm huyệt đạo của hắn, lấy lại kiếm, đạp hắn một cước, “Dám trộm kiếm của bổn cô nương, muốn ăn đòn.”
Khuôn mặt của người nọ không có một chút điểm kinh sợ, chỉ là người trẻ tuổi bình thường, ngược lại có một đôi mắt lóe sáng. Ta híp mắt nhìn hắn, tức giận đưa ngón tay chỉ thẳng mặt hắn, “Lại là ngươi, con hồ ly này.”
Hắn lại là Ngọc Hồ Ly, hại ta thiếu chút nữa bị Ma giáo hiểu lầm chém thành cặn bã.
“Ta không phải.”
“Hừ.” Ta đưa tay sờ trên hai gò má của hắn, tìm được nơi mà mọi người dịch dung thường dán, là Thủy Đông Lưu nói cho ta biết lúc trước, dùng sức xé, Ngọc Hồ Ly đau đớn hít một hơi lạnh. Mặt da vừa lột ra, thì thấy khuôn mặt yêu nghiệt vừa gặp sẽ không quên được của hắn, “Còn nói không phải là ngươi, ngươi cho rằng mắt ta mù hả.”
Lúc này Ngọc Hồ Ly mới không cam lòng nói ra, “Sao ngươi biết là ta? Cho tới bây giờ không ai có thể nhìn thấu dịch dung thuật của ta.”
Ta lắp bắp kinh hãi, “Vậy mà không ai nhìn thấu? Người mà ngươi đùa giỡn là ai, sao ánh mắt kém như vậy?”
“... Ngươi có thể khinh thường dịch dung thuật của ta nhưng không được kinh thường khách hàng của ta.”
“A.” Ta ngồi xuống đâm mặt của hắn, “Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, một chút cũng không giống người lớn, sau này bị người khác phát hiện còn nơi nào để dung thân hả? Không nên làm đạo tặc, rất nguy hiểm nha.”
Hắn khinh thường nói, “Ngươi nói cho ta biết trước tại sao ngươi lại nhận ra ta.”
“Rất đơn giản nha, dù thay đổi như thế nào, ánh mắt cũng sẽ không thay đổi.”
Hắn giật mình, “Khó trách ở khách đếm ngươi có thể nhận ra ta không phải là Thủy Đông Lưu, cũng là nguyên nhân này?”
“Một nửa thôi.”
Ngọc Hồ Ly bỗng nhiên tràn đầy tò mò, “Cô nương, ngươi quan sát tỉ mỉ, tâm tư kín đáo, thật sự là thiên tài học dịch dung thuật, không bằng bái ta làm sư phụ, ta sẽ chấp nhận ngươi làm đệ tử được không.”
Ta cười chế nhạo hai tiếng, tên đại ôn thần này, vì muốn thoát chết mà kiếm cớ nói đủ điều, hắn định làm ta cười đến rụng răng luôn sao. Có thiên tài võ học làm sư phụ coi như xong, còn thiên tài dịch dung, được, “Lời nói suông coi như xong, nói, vì sao ngươi luôn theo dõi ta và Thủy Đông Lưu không tha? Còn trộm kiếm của ta.”
Ngọc Hồ Ly thản nhiên nói, “Với tư cách đạo tặc rất nổi danh trên giang hồ mà nói, đương nhiên là ở đâu có người tốt thì sẽ chạy về phía đó. Ngươi biết ngọc bội hoa mai đáng giá thế nào không? Chẳng những có thể lấy được bạc của tất cả các tiền trang, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của giáo chủ trong phân đà Ma giáo.”
Ta nuốt nước miếng một cái, cầm ngọc bội ở bên hông lên nhìn thử, thứ này vẫn còn có tác dụng à.
Ngọc Hồ Ly nháy mắt mấy cái, “Thủy Đông Lưu tặng ngọc bội cho ngươi rồi hả? Chẳng lẽ... A..., các ngươi đều ngủ chung, quả nhiên... ách ~ “
Này này, từ ách cuối cùng của ngươi nghĩa là ý gì.
“Chẳng qua cô nương, dù cho ngọc bội kia là của ngươi, nhưng mà ngươi nói ta trộm kiếm của ngươi lời này không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Kiếm này cũng là do ngươi trộm được, ta trộm lại, sao có thể coi là trộm đồ của ngươi.”
Ta vỗ vỗ đầu hắn, “Không tranh luận với ngươi nữa, thanh kiếm này chính là của ta đấy.”
Ngọc Hồ Ly thản nhiên nói, “Ta khuyên ngươi nên bán kiếm này với giá cao cho ta đi, ta tính rồi có thể chia 5:5. Nếu không, dù Thủy Đông Lưu che chở ngươi, cũng khó bảo vệ được sự an toàn của ngươi.”
Ta dừng bước chân một chút, “Tại sao chứ?”
“Mặc dù ta không biết cố chủ là ai, nhưng có người đang tìm thanh kiếm này, không tiếc bất cứ giá nào, nếu gặp trở ngại, giết không tha.”
... Ta đây là đắc tội tổ chức thần bí gì nữa à... Thôi đi, ta chỉ đi theo đại đội trưởng xuống núi mai phục, sao lại có nhiều chuyện như vậy rồi.
Giận dữ trở lại khách sạn, bước vào trong phòng, Thủy Đông Lưu vẫn còn nằm ngáy o..o..., chăn màn đã bị hắn đạp qua một bên. Một lần nữa đắp kín cho hắn, không đợi ta đứng dậy, lại bị đá văng. Lại che, lại đá. Ta giận dữ, cầm chăn kéo thấp xuống, cuối cùng không đá nữa.
Àizz... Hơi nghiêng tai nhẹ dán vào người, có thể cảm giác rõ nhịp đập của trái tim, chợt cảm thấy an tâm. Giây phút này thật an tâm, không muốn rời đi.
Không thể trở về Hoa Sơn, không thể về nhà, bằng hữu xa lánh, hôm nay... Ta chỉ có một mình Thủy Bánh Chưng.
Suy nghĩ mê mang, ta đã tiến vào trong mộng.
Mộng cảnh cũng không tốt đẹp, trong tay của ta cầm theo lưu quang kiếm, đứng ở giữa vũng máu, xác người nằm khắp nơi. Lúc hoảng hốt, đã thấy trong bóng nước máu kia không phải mình, mà là một người nam tử tuổi còn trẻ. Nhìn kỹ, dường như... Rất giống nghĩa phụ.
“Cặn bã?”
Sợ run cả người ta chợt tỉnh dậy, cảm giác tim vẫn đang đập rất mãnh liệt, hơi ngẩng đầu, Thủy Đông Lưu đang nhìn ta, “Ngươi gặp ác mộng?”
Ta chậm rãi đứng dậy, lau cái trán ướt mồ hôi, “À..., coi là vậy đi. Trong mộng thấy nghĩa phụ của ta khi còn trẻ, hắn đã giết rất nhiều người. Thế nhưng trong nháy mắt, biến thành lão nhân tóc trắng xoá, rồi lại cầm lưu quang kiếm với dáng vẻ oán trách trời đất. Ta nghĩ... Nghĩa phụ nói trước kia hắn đã làm không ít chuyện xấu, lựa chọn ẩn cư, có lẽ là hắn cảm thấy bản thân đã làm sai.”
Thủy Đông Lưu cũng đứng lên, vỗ vỗ lưng của ta, “Ngươi không gặp bộ dáng của tiền bối lúc còn trẻ sao?”
Ta lắc đầu, lại nhìn lưu quang kiếm ở bên cạnh, “Đều nói kiếm có linh tính, có lẽ vừa rồi không phải ta đang nằm mơ, mà là kiếm đang nhớ lại chuyện cũ.”
Người sử dụng kiếm như chúng ta mà nói, kiếm có linh khí, nên người và kiếm hợp nhất, không phải là thân và kiếm hồn hợp làm một thể sao?
Tiếng gõ cửa vang lên, ta tưởng là tiểu nhị, nên cho hắn vào. Ai ngờ không phải tiểu nhị, mà là người của Ma giáo. Hình như đã xác định quan hệ của chúng ta, thấy chúng ta cùng trên giường cũng không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, chắp tay nói, “Giáo chủ, Hữu hộ pháp đã tỉnh.”
Thủy Đông Lưu gật đầu, “Hắn ở nơi nào?”
“Đã đi theo giáo chủ vào ở nơi này.”
Ta âm thầm sợ hãi thán phục tốc độ tìm người của bọn họ, ngay cả chỗ này cũng tìm ra nhanh như vậy.
“Nói hắn không cần tới đây, ta sẽ đi gặp, lui ra đi.” Chờ người nọ đi ra ngoài, Thủy Đông Lưu lại hỏi, “Cặn bã, thương thế của Hàn Dương và Trang Thế Chính, ngươi ra tay rất nặng sao?”
Ta suy nghĩ một chút, chân thành nói, “Khi đó ta chưa thể khống chế nội lực, theo lý thuyết mà nói ở dưới tình thế cấp bách dùng hết phần công lực.”
Thủy Đông Lưu nhíu mày, “Tên Hàn Dương khốn khiếp.”
“Làm sao vậy?”
“Võ công của Hàn Dương tuyệt đối cao hơn Trang Thế Chính, nhưng Trang Thế Chính tỉnh còn có thể đi lại, hắn lại giả chết. Hơn nữa, ngươi còn nhớ buổi trưa sau khi nhìn thấy sư phụ ngươi, căn bản không ai biết được thân phận của ta, nhưng thuộc hạ của ta lại đứng lên chống thủ... Vừa nhìn đã biết ta là kẻ đứng đầu, nếu bọn họ có đầu óc, chắc chắn không nên làm ra loại chuyện đó.”
Thoáng nghĩ, ta đã hiểu được, “Ngươi cho rằng tất cả bọn họ đều là người của Hàn Dương?”
Thủy Đông Lưu cười nói, “Cặn bã đi theo ta, chỉ số thông minh cũng cao lên hẳn.”
Phì!
Hắn ung dung nói, “Ở Ma giáo, cá con quản tôm tép, cá lớn quản cá con, tôm nhỏ thì tiếp xúc rất ít. Bọn họ đúng là thuộc phạm vi Hàn Dương quản lý. Ta vốn giữ ba phần hoài nghi với Hàn Dương, sau chuyện hôm đó, ta hoàn toàn có thể xác định, Hàn Dương quả thật muốn phản giáo.”
Ta vội vàng nói, “Vậy làm sao bây giờ? Đợi tí nữa người đi có thể là Hồng Môn Yến nha.”
Thủy Đông Lưu sờ sờ đầu của ta, “Cặn bã, ta nghĩ đến một câu tục ngữ.”
“Gì?”
“Hoàng Đế không vội nhưng thái giám đã vội.”
Ta giận dữ, “Đông Lưu ngươi nghiêm túc chút cho ta!”
Thủy Đông Lưu cười cười, giọng nói chậm rãi vang lên, “Cặn bã... Đợi lát nữa ra khỏi căn phòng này, thì mỗi người đi một ngả.”
Ta ngây người nhìn hắn, sợ run một hồi lâu, “Thủy Bánh Chưng... Không nên bỏ lại ta.”
Hồng Môn Yến thì như thế nào, tốt xấu cũng là một trận tiệc rượu thôi, một lần đối phó tiệc rượu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]