Chương trước
Chương sau
Nhận thấy hắn luôn gọi mình là cặn bã, lúc Thủy Đông Lưu vừa mới ngồi lên ngựa, ta ôm ngực đứng phía dưới, ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Thủy Bánh Chưng, ngươi nghe kĩ cho ta, ta là Hoa Lê, Hoa Lê chứ không phải cặn bã.”

Vẻ mặt Thủy Đông Lưu có vẻ đang suy tư, một hồi sau hắn ngạc nhiên nói, “Cặn bã, hóa ra ngươi là gỗ mục.”

“…”

“Cái bàn ăn cơm nhà ta, cả giá đỡ bồn hoa đều làm bằng gỗ cây hoa lê. Cặn bã ngươi đi đâu vậy? Cặn bã?!”

Đã không còn cách nói chuyện bình thường, bí mật hành sự vậy!

Ý đồ khơi thông tư tưởng để hắn đừng gọi ta là cặn bã đã thất bại, ta cực kì không vui.

Trước kia thường bị bạn bè gọi ta là cái bàn, ta lập tức chạy tới chỗ cha mẹ hỏi tại sao lại đặt tên này cho ta. Cha nói, Lê Tử à, đồ gỗ trong nhà quan lại quyền quý đều dùng bằng gỗ cây lê, tao nhã lại tinh xảo, khiến người ta yêu thích. Sau này, Hoa Lê nhà ta nhất định cũng sẽ giống như gỗ cây hoa lê, rất có thành tựu, người người quý trọng.

Nghe xong, tức giận của ta với tên này liền biến mất, tuy không biết quý trọng ở chỗ nào thành tựu ở chỗ nào… Hình như đều không có, nhưng nghe cũng không tệ nha. Sau đó mẫu thân ngồi bên cạnh hừ một tiếng, “Còn không phải là gỗ mục sao.”

Suy nghĩ một chút, chẳng trách Thủy Đông Lưu nói lời độc ác đến mấy cũng không khiến ta bận tâm, căn bản là do mẫu thân đã luyện tư tưởng vững vàng cho ta từ lâu rồi.

Về sau lúc ta tức giận, cha nói, ban đêm nương con nói với cha một câu. Ta hỏi nói cái gì, ông nói, “Vẫn nên sống cuộc sống bình thường là tốt nhất, yên ổn cả đời, nghĩ ngợi nhiều làm gì cho nó mệt.”

Tuy rằng ta nghe vẫn không hiểu, nhưng đại khái chắc nó cũng không xấu nha…

Nhớ lại nương luôn luôn nói lời chua ngoa nhưng đều có dụng ý riêng của người, rõ ràng tâm con thỏ lại giả bộ thành lão hổ, khiến ta nhớ thương không thôi. Hành Sơn chết tiệt, làm ta có nhà cũng không thể trở về.

Đi ngang qua vùng cỏ xanh mướt, Thủy Đông Lưu dừng lại để cho ngựa ăn cỏ. Ta ngồi trên bờ hồ nhìn đàn cá bơi qua bơi lại, nghiêng đầu nói, “Ngươi dùng nội lực đánh cá lên bờ đi, chúng ta nướng cá ăn.”

Thủy Đông Lưu cúi đầu nheo mắt nhìn ta, khóe miệng kéo lên cao, một chữ cũng không trả lời.

Được rồi… chúng ta vừa ăn điểm tâm cách đây không lâu.

“Ngươi có biết ai đưa bản đồ cho ngươi không? Không cần quay về xử lý hắn ngay à, cứ đi theo ta tới Hành Sơn như vậy liệu có sao không?”

Thủy Đông Lưu chậm rãi nói, “Năm lần bảy lượt phái người đi ám sát ta nhưng không thành công. Chắc chắn hắn sẽ đích thân ra tay. Hiện giờ chưa thấy người trong giáo đến tìm ta, ta nghĩ, có lẽ do hắn ngăn cản bọn họ. Thay vì tự mình đi tìm, chi bằng đợi hắn tự dâng mình đến cửa.”

Ta nghĩ tới âm mưu kinh thiên động địa kia lập tức hoảng sợ, “Thủy Bánh Chưng, dựa theo thoại bản của giang hồ… Ngươi nói thử xem, phái Hành Sơn với phản đồ ma giáo có quan hệ mờ ám gì không? Phản đồ ma giáo cùng Trang Thế Chính đang bắt tay làm chuyện xấu, một bên hứa giúp đối phương lên làm giáo chủ, một bên làm Minh Chủ?”

Thủy Đông Lưu cười cười, “Không có khả năng.”

Ta trợn to mắt, chuyện này hợp tình hợp lý vậy thôi sao không có khả năng chứ, “Tại sao hả?”

“Ngươi quên ngày ấy trong ngôi miếu đổ nát, mục đích mai phục của các ngươi là gì à?”

Ta khép mi suy nghĩ trong chốc lát, hơi hiểu ra, “Bọn họ không có khả năng là đồng bọn. Nếu thực sự có hợp tác với nhau, làm sao Trang Thế Chính lại đem tin tức võ lâm mai phục ngươi nói cho phản đồ ma giáo biết, nếu hắn nói, phản đồ đã không phái sát thủ đến cứu ngươi. Để cho chính phái giải quyết ngươi là được rồi, cần gì bản thân hắn tham dự.”

Thủy Đông Lưu gật đầu, “Chính xác.”

Rõ ràng hai bên không có cấu kết, ta thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất nhân mã hai bên không xuất hiện cùng lúc, dù sao bọn họ cũng là ngươi ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, chỉ sợ yếu không địch lại mạnh, “Nhưng mà Thủy Đông Lưu, sao ngươi biết ngôi miếu nát có người mai phục, còn đi đường vòng đến?”

Xét về khả năng mù đường của hắn, căn bản không thể đi đường xa.

Thủy Đông Lưu nhíu mày, “Ta không có đi đường vòng, chỉ là lúc trên đường xảy ra chút chuyện.”

“Chút chuyện gì chứ?”

Hắn giật giật khóe môi, nói, “Ngựa ăn no rồi.”

“..” Có cần dụ dỗ trí tò mò người khác như vậy không! Không thèm a!

Còn chưa kịp đi vào trấn nhỏ kế tiếp, đã nghe thấy một vì tiều phu cùng với thợ săn nói hôm nay trên trấn xảy ra chuyện. Ta dựng lỗ tai nghe ngóng, thực ra là võ lâm giang hồ cùng lúc đi đến Hành Sơn, dọc đường muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Ta tính nhẩm ngày, ta xuất phát sớm, bọn họ lại quá đông người nên thời gian đi đường sẽ lâu hơn một chút, nên hai chúng ta đến mau hơn. Tại vì ở lại Khoái Hoạt Lâm năm ngày, lần này tới, xem ra phải chạm mặt với họ rồi.

Ta xoa xoa tay suy nghĩ một hồi, nửa đùa bảo, “Thủy Đông Lưu, chúng ta đi đánh tên Trang Thế Chính rớt xuống đất đi.”

Thủy Đông Lưu không chút suy nghĩ, “Được.”

“… Nếu ta nói lời ban nãy là đùa, ngươi có thể đừng đánh ta không?”

Hắn cười cười, gương mặt vẫn hiền lành như cũ, “Ngươi, nói, gì?”

… Đánh nhau với đại ma đầu, chi bằng đi đánh tên đại gian tặc. Ta hạ quyết tâm, bắt Trang Thế Chính, hỏi hắn đang có âm mưu gì, sau đó thì làm thịt hắn. Chẳng qua là bây giờ ta chưa luyện xong chiêu thứ nhất của kiếm pháp, vẫn chưa thể tiếp cận được hắn. Mà bộ kiếm pháp này gồm 28 chiêu. Dựa theo lời Thủy Đông Lưu, sử dụng nội lực toàn thân luyện đến chiêu thứ năm đã có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ võ lâm.

Ta thành thật hỏi hắn, “Theo ngươi nói, ta muốn đột phá luyện công, thì có thể luyện đến chiêu thứ mấy?”

Thủy Đông Lưu lấy tay phủi đi cái tư tưởng đó của ta, nói lời thực tình, “Cặn bã, đề nghị ngươi quý trọng tính mạng.”

Lại bị Thủy Bánh Chưng vô tình đè bẹp…

Đi đến trước trấn, gặp rừng cây không người, ta bảo Thủy Đông Lưu dạy ta chiêu thứ hai. Hiện giờ hai chúng ta giống y hệt hai quả cân không thể tách rời, hắn hiểu kiếm phổ, nhưng không có nội lực độc nhất vô nhị của tiền bối nên không cách nào sử dụng kiếm pháp. Còn ta không hiểu kiếm phổ, nhưng có thể dùng mấy chiêu thức này.

Theo thực tế mà nói, trong lòng ta có chút xúc động.

Thủy Đông Lưu đồng ý dịch dung cho ta, còn tưởng rằng hóa thành mỹ nhân khuynh thành, kết quả nhìn xuống vũng nước, kéo miệng lên, nhất định là hắn thừa cơ trả thù mà…

Nhìn lại hắn, được rồi, biến thành tiểu lão đầu, chợt thấy không tệ.

Mò vào trấn nhỏ, tạm thời gởi ngựa vào cửa tiệm, hai người chúng ta đi tới chỗ liên minh võ lâm đang ở, chống gậy đi đến chỗ kia, kết quả khách điếm đã đầy, đành phải ở khách điếm đối diện. Ngồi ở lầu hai, cửa sổ vừa vặn nhìn được phía bên kia.

Ta ghé mắt nhìn qua cửa sổ, thật muốn nhìn mặt bọn người sư phụ, nói cho họ biết ta vẫn rất tốt, còn gặp được cao thủ võ lâm, lập tức biến thành cao thủ rồi.

“Cặn bã, ngươi còn làm bộ giống thằn lằn ôm cửa, sẽ khiến người ta chú ý đấy.”

“Ờ…” Ta quay lại bàn, “Dạy ta chiêu thứ ba đi.”

Thủy Đông Lưu không nhúc nhích, “Không thể nóng lòng muốn thành tài ngay được, từ từ cũng sẽ được.”

Ta lên tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, ta chạy đi lấy Lưu Quang Kiếm, lau thanh kiếm sáng trưng, “Khi nào xuống tay nhất định phải ra chiêu nào độc nhất chuẩn xác nhất, đừng để người khác phát hiện, nếu không có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”

Thủy Đông Lưu giơ tay nhấn chặt vỏ kiếm, ánh mắt bình tĩnh, “Loại chuyện này, ta làm là được rồi.”

Người này rốt cuộc cũng biết quan tâm người khác, không muốn ta gặp nguy hiểm nha, thật là xúc động muốn khóc. Còn chưa kịp cảm động xong, hắn thở dài, “Dựa theo công phu mèo cào của ngươi, nếu đi khẳng định là muốn chết sớm.”

Ta nhăn mặt, “Cho nên ý của Thủy giáo chủ là, sợ ta để lộ hành tung của ngươi, cho nên ngươi muốn đi một mình sao?”

Thủy Đông Lưu cười cười, đứng dậy nói, “Đi ngủ một giấc đi, đôi mắt đen thui của ngươi sắp rớt xuống đất rồi kìa.”

Ta hừ một tiếng, thể hiện ý ghét bỏ, thấy hắn xoay người đi, nhịn không được nói, “Thủy Đông Lưu.”

“Cái gì?”

“Cẩn thận đó.”

Hắn hơi gật đầu: “Ừ.”

Ta ôm kiếm, ngồi ở mép giường đợi, vô cùng lo lắng bất an, vài lần chạy tới cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài thế nào. Lâu quá không thấy tin tức, ta mang theo kiếm, đi xuống lầu dưới. Mới vừa đến cầu thang, lập tức thấy một đống người đang chen lấn. Một người vội vã chạy lên, thấy ta, nhỏ giọng nói: “Bà bà, mau quay lại phòng đi.”

“Chàng trai trẻ, xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Đám người kia, nghe nói là ma giáo, toàn bộ bọn họ đều là cao thủ, muốn trọ ở chỗ này nha.”

Trong lòng ta cực kì hồi hộp, cũng không biết người nọ nói chuyện bị nghe thấy hay không, đám người đứng trước quầy đồng loạt nhìn về phía này. Tên tiểu tử kia đã đi lên, ta đứng tại chỗ, vừa hay hứng ánh mắt của bọn họ, bị nhìn chăm chú như vậy lưng ta toát mồ hôi lạnh.

Khí thế của những người này hoàn toàn khác với Thủy Đông Lưu…

Rất phô trương, gương mặt đều hiện chữ ‘Ta là người xấu’. Ta mang theo chân tay lạnh cứng đi xuống, dọc đường ‘Khụ khụ khụ’ che giấu nội tâm sợ hãi. Thủy Đông Lưu chưa nói người hại hắn là ai, chỉ sợ người nọ lẫn trốn ở trong, gây bất lợi cho hắn.

Vào khách điếm đối diện, khắp nơi đầy người. Suy nghĩ tìm một vị trí nào đó ngồi xuống, thì chợt nghe thấy có tiếng gọi, “Bà bà, ở đây còn chỗ.”

Giọng nói này thật là quen tai nha… Ta quay đầu nhìn, thấy đại sư huynh.

Quả nhiên đại sư huynh luôn là một nam nhân tốt nha!

Khó trách năm đó khi mẫu thân đến thăm ta, bộ dạng bà y chang bà mối bảo ta đại sư huynh rất được, nhớ qua lại thường xuyên một chút.

Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, đại sư huynh vẫn là đại sư huynh, lại yêu thầm sư muội của đệ tử nhị sư bá.

Sau khi chen lách tìm đến chỗ bọn họ ngồi, ta nói lời cảm tạ, nhìn thấy còn chỗ trống, đang định hỏi là dành cho người nào. Sư huynh sư tỷ lập tức đứng dậy, cùng lúc kêu, “Sư phụ.”

“Phốc.” Ta xém nữa bị sặc nước trà, nâng mắt nhìn lên, trong lòng xúc động, có thể ngồi chung một chỗ với bọn người sư phụ, không thể không vui mừng nha.

Sư phụ ngồi xuống, đại sư huynh giải thích một lần. Hắn nhíu mi nhìn, trên mặt thêm căng thẳng, không biết họ đang nói cái gì.

Ta yên lặng uống trà, thật ra sư phụ không nhận ra ta cũng được, chỉ cần ta còn sống tốt. Bàn bên kia cũng là người trong chính phái, tất cả người trong đại sảnh phần lớn giữ im lặng, nghe nói người chính phái đều biểu hiện sự nhã nhặn, lịch sự rất giỏi.

Một người từ bên ngoài chạy vào, mấy cái bàn đưa lỗ tai nghe ngóng, tiếng ồn ào bắt đầu lớn hơn.

Đại sư huynh chạy tới hỏi thăm, lúc quay lại nói, “Người ma giáo vào khách điếm Vinh Cẩm đối diện.”

Sư tỷ nhíu mày, “Chắc chắn bọn họ biết chuyện mai phục ở miếu nát, vậy tại sao còn dám ngông cuồng như thế, quả nhiên là muốn đối địch với người chính phái chúng ta, hoặc là liều mạng thử xem ai chết sao?”

Sư phụ lạnh nhạt, “Có chuẩn bị mới đến, chúng ta không nên động thủ trước, nếu không sẽ khiến người dân hoảng sợ, làm tổn thương kẻ vô tội.” Hắn dừng một lát, lại nói, “Dọc đường Trang chưởng môn phụ trách việc phòng ngự, bảo vệ an toàn của liên minh, chủ yếu là mấy thủ đoạn ma giáo sử dụng không có trong mắt hắn, đánh bất ngờ chỉ có tìm đường chết.”

Ta ngẩn người, Thủy Đông Lưu…. Ta vội vàng đứng dậy, hỏi tiểu nhị nhà vệ sinh ở đâu, thuận tiện đi đến sân sau khách điếm. Theo lý thuyết Thủy Đông Lưu không có khả năng biến mất, nhưng ban nãy không thấy ở đại sảnh, mà sân sau vắng vẻ rất thích hợp để bắt người, nhưng cũng không thấy hắn đâu.

Thủy Bánh Chưng, ngươi không cần phải hóa thành cục thịt trong bánh chưng nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.