Rửa sạch nhân sâm, bỏ vào nồi hấp, nước nóng bốc hơi lên. Ta cầm phiến quạt ngồi bên cạnh, mặt mũi cũng nóng theo. Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, hình như rộng hơn phòng ngủ kia, cũng có đầy đủ các dụng cụ nha. Gọn gàng ngăn nắp, quét dọn sạch sẽ.
Thêm củi lửa, lửa thế này chắc chưa tắt được, ta cầm cây quạt đi ra ngoài. Tiền bối đang đứng trước khu đất trống luyện võ, từng chiêu thức lên lên xuống xuống, không nhanh không chậm. Chém ra một chưởng, gió bay cuồng cuộng, lá khô trên mặt đất như bị gom lại nhẹ nhàng bay lên trời.
Tiền bối chợt ngừng tư thế, mũi chân hơi nhếch, một cành cây khô trên mặt đất lập tức bắn lên, đưa tay chụp lấy, động tác nhanh như gió, chiêu thức hoa lệ phức tạp.
Thật sự… không biết dùng từ gì để diễn tả…
Dưới ánh trăng bụi cùng sương mù bay ngập trời, nhào về phía ta, ta giơ tay phủi đi, yên lặng lui về phía sau. Cùng lúc đó động tác của tiền bối dừng hẳn, ném một cây gậy xinh xắn cho ta, ta nhịn không được vỗ tay khen hay.
Thái độ tiền bối vẫn như cũ, đứng nhìn, “Những chiêu thức này, ngươi đã nhớ chưa?”
“… Chưa…”
Khóe miệng tiền bối cố gắng kéo lên, “Một chiêu cũng không?”
Ánh mắt ông ấy lạnh rét nhìn ta, thiếu chút nữa ta sợ phát khóc, ra chiêu nhanh như vậy có thiên tài mới thấy kịp, nếu thị lực ta tốt thì sư phụ đã sớm chỉ dạy đầy đủ, giọng run rẩy, “Không.”
“..” Tiền bối khoanh tay nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3287984/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.