Tiếng chuông tập hợp vang lên, lúc ta đi ra bên ngoài, đám đông như nước chảy, đồng loạt đi về hướng chính điện, bọn họ chen lấn khiến cho vết thương của ta càng trở nên trầm trọng, chẳng lẽ ta phải băng bó cả người giống như quả trứng gà - - rồi ghi chú lên chữ đồ dễ vỡ xin cấm đụng vào, cầu xin các vị biết thương hoa tiếc ngọc a!
Thật vất vả mới chen đến trước cửa chính điện, mọi người nín thở nhìn cách cửa đại sảnh đóng chặt, chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng có người mở miệng lên tiếng.
Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để nhiều chuyện, kéo nhẹ cánh tay áo người kế bên, “Tại sao lại gõ chuông tập hợp vậy hả?”
“Nghe nói đã tìm ra gian tế tiếc lộ thông tin ngày chúng ta định tiêu diệt Thủy Đông Lưu trong ngôi miếu cũ, cho nên khi hắn nghe được tin đồn, không tự mình xuất hiện, mà sai đệ tử ma giáo đến trước, làm cho đệ tử chính phái của chúng ta phải thiệt mạng hơn mười mấy người. Bây giờ chưởng môn các phái khác quy tụ về Hoa Sơn, là muốn bắt cái tên mật gián kia, vẫn đang thảo luận ở bên trong nha.”
Biết được nguyên nhân ta cảm thấy cực kì hài lòng, an lòng đợi bọn người sư phụ đi ra.
Qua nửa canh giờ, cửa đại sảnh rốt cuộc cũng mở, Nhị sư bá đi ra, bảo chúng ta mau quay về, mọi người lập tức giải tán.
Ta đi đến nhà ăn để xin đại thẩm chút cơm, nếu có một chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3287976/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.