Lời nói vừa dứt, trực giác nói cho ta biết Bách Lý sắp sửa bẻ gãy cổ của ta, quả nhiên, hắn nghiến răng nghiến lợi giọng nói giận dữ vang bên tai ta, “Nếu ngươi đã muốn như vậy, lão phu tác thành cho các ngươi!”
Trong nháy mắt cảm thấy sức lực hắn dùng để nắm cần cổ ta ngày càng tăng, ta nhắm mắt lại mạnh mẽ đẩy đầu mình lên, đập vào cằm hắn, đầu ta cũng đau đến mức nổi đom đóm trong mắt. Bàn tay như ưng chảo kia cũng lập tức buông ra, sau đó chớp mắt một cái đã thấy thân hình của sư thúc đẹp trai xuất hiện trước mặt, một chưởng vỗ thẳng vào ấn đường (*giữa trán) Bách Lý, kéo ta vẫn đang bị đau xuống phía sau hắn.
Két... Cánh tay bị kéo đứt rồi...
“Oa...” Bách Lý hét lên một tiếng, thân thể ngã ‘rầm’ xuống đất, đã chết.
“Oa...”
Ta kêu một tiếng đau đớn, liền bị sư thúc vỗ đầu, giọng nói vô cùng chán ghét, “Hắn đau mới rên còn ngươi rên làm gì, đồ vô dụng.”
“...” Ta tức giận ngẩng đầu, “Sư thúc! Người mà cứ như vậy thể nào cũng không lấy được vợ!”
Sư thúc nhíu mày, “Người muốn gả cho ta xếp mười tám con phố còn không đủ chỗ.”
Ta hừ một tiếng, cười nói, “Đúng rồi, mấy đại thẩm kế bên nhà người đều muốn gả cho người hết đó.” Thấy hắn lại muốn đánh đầu ta tiếp, ta liền nghiêm mặt ôm cánh tay bị thương, “Đi thôi.”
Sư thúc nhìn vào hang động kia, rồi cầm lấy đèn dầu đang trên tay ta đi vào trong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-tuyet-sac/3287971/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.