Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Cô đưa ra những yêu cầu đó, không hề có lợi ích gì cho bản thân cô, mà ngược lại chỉ tiện nghi cho tôi. Con người tôi, từ trước đến nay đều không thích chiếm tiện nghi người khác. Quan hệ giao dịch của chúng ta không công bằng với cô, cho nên tôi muốn đền bù."
Tạ Trản nói đến vô cùng đường hoàng.
Nhưng mà đại lão một câu, liền đâm hắn một phát lạnh thấu tim...
"Nhưng anh, có cái gì?"
Cái gì cũng không có nha!
Còn muốn đền bù, đền bù cái búa nha.
Miệng lưỡi nam nhân, đều là quỷ gạt người, Nhị Cẩu dạy.
Sưu Thần Hào hiện tại đến giãy giụa cũng không muốn giãy giụa nữa, bỏ đi, nồi tới thì đội cho xong. Dù sao mặc kệ có phải nồi của nó hay không, đến cuối cùng đều sẽ là nó đội.
"Tôi. . ." Hừ, đại móng heo mắt mù, Tạ Trản tức giận đến muốn cắn người: "Cô xem thân thể tôi này, thế nào?"
Mẹ kiếp!
Điều hoà này. . .
Quá mẹ nó lạnh!
Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
Thời điểm Tạ Trản nói lời này, còn có chút ngượng ngùng, nhưng tưởng tượng tới nếu mình không nói ra, phải bị buộc ca hát vũ đạo làm trò toàn bộ đều đứng đầu, một chút ngượng ngùng nháy mắt liền vứt đến chân trời.
Phồn Tinh: "? ? ?"
Sưu Thần Hào phát điên rồi.
Ở bên trong không gian lúc trước nó tặng Phồn Tinh, Sưu Thần Hào đang điên cuồng nhảy dựng, như bị lên cơn điên.
Ngao ngao gào thét, hận không thể mọc ra mấy ngón tay, để hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064442/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.