Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ở lại kinh thành ngây người một năm.
Cứ mỗi ba ngày Từ Thụy Khanh sẽ đến phủ Tần Quốc Công một lần, đưa chút thức ăn cho Phồn Tinh.
Đưa nhiều nhất là hồ lô ngào đường, món cô thích nhất.
"Ta nói, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Sắp tới ngươi phải đi nơi khác làm quan, ngắn thì ba bốn năm, lâu là đến mười năm cũng không thể hồi kinh, ngươi tính khi nào cưới muội muội ta?" Tuy Tần Tư Cổ không muốn muội muội gả chồng, nhưng nhìn thấy Từ Thụy Khanh hưởng thánh sủng, lại không bàn bạc cưới gả, chờ hắn ra ngoài thành, mấy năm sau hồi kinh chẳng phải là sẽ rước vào hậu trạch một đống người, cùng muội muội mình tranh sủng sao! "Hiện tại Phồn Tinh còn chưa muốn." Từ Thụy Khanh hơi rũ đầu, khóe môi có chút khổ sở.
"Có phải ngươi đã làm gì chọc Tinh Tinh không vui hay không?"
Phản ứng đầu tiên của Tần đại ca chính là như thế, nếu nói muội muội hắn không để tâm Từ Thụy Khanh, đó là không có khả năng. Phồn Tinh đầu óc thiếu sót, tính tình không giống người bình thường, kẻ mà cô không để trong lòng, đến liếc mắt một cái cô cũng lười nhìn.
Từ Thụy Khanh, là người trong lòng cô.
"Có lẽ là hiện tại nàng còn chưa hiểu tình yêu nam nữ." Từ Thụy Khanh sửa lại phương thuốc trên tay: "Không sao, ta có thể chờ một chút."
Được rồi, Tần Tư Cổ vừa lòng.
Nguyện ý chờ là được, còn nếu thật sự không muốn chờ, có thể nói trước với hắn, để hắn chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064415/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.