Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Phồn Tinh chậm rì rì giơ tay nhận.
Sau khi tiếp nhận, nháy mắt liền phát hiện ở Phật châu có một cảm giác ấm áp nhanh chóng bao bọc lấy cô...
Ừm, thoải mái.
Lúc này mới mở miệng hỏi: "Giúp cái gì?"
"Ta có một cố nhân, thời trẻ mệnh nhấp nhô, mất đi nữ nhi duy nhất. Từ sau tang lễ, nữ nhi chưa từng đi vào giấc mộng của người này. Ta có thể tính toán ra, nàng lưu luyến nhân thế, vẫn chưa chuyển thế đầu thai. Cần phải có người có duyên với Phật đứng ở trung gian, dò hỏi giúp là vì sao."
Đại lão trước nay đều không dong dài, đáp ứng: "Được."
Huyền Minh đại sư nhẹ nhàng thở ra, may mắn, không cần nói nhiều lời. Nếu không, thật sự muốn mạng già của ông!
Nén nhang chậm rãi bốc cháy.
Phồn Tinh trong tay cầm một khối ngọc bội của nữ nhi đã mất kia, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, hai mắt nhắm lại.
Cũng chỉ nghe thấy lão hòa thượng lẩm bẩm, một lúc sau, "trước mắt" Phồn Tinh hiện ra một đoàn sương mù màu trắng, mơ hồ nhìn giống như là dáng vẻ con người. Thậm chí còn có thể nghe được, thanh âm người nọ khóc thút thít.
"Ngươi, vì sao, không đầu thai?" Phồn Tinh dựa theo Huyền Minh dặn dò, hỏi.
"Ta luyến tiếc mẫu hậu ta..."
"Vậy ngươi, vì sao, không vào mộng nha?"
Cũng may là Phồn Tinh thuộc kiểu người lớn gan lớn dạ, một lời không hợp liền đem người ấn trên mặt đất đấm, hoàn toàn không biết chữ sợ viết thế nào. Nếu đổi lại những người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064395/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.