Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Vị thí chủ này nhìn rất nho nhã, hẳn là thí sinh tham gia khoa cử năm nay?" Hòa thượng trong miếu hướng Từ Thụy Khanh nói.
Từ Thụy Khanh gật đầu.
Hòa thượng lập tức bắt đầu đề cử: "Bổn chùa có ưu đãi đặc biệt gieo quẻ cho nho sinh, bên trong ống gieo quẻ có ba trăm quẻ thượng thượng. Trong quẻ thượng thượng, lại có ba quẻ tam chi thiêm vương, phân biệt là quẻ Trạng Nguyên, quẻ Bảng Nhãn, quẻ Thám Hoa. Mỗi ba năm sẽ mở rút quẻ một lần, những nho sinh có thể rút trúng quẻ thượng thượng, hơn phân nửa đều đã đề danh bảng vàng. Thí chủ, không ngại thì đến thử xem."
Mộc lão tam nói chuyện cũng rất trắng trợn: "Vừa nghe lời này, ta liền biết tiền rút quẻ chắc chắn rất đắt!"
Hòa thượng: ". . ."
"Người xuất gia các ngươi, lại có thể ham mê kiếm tiền như vậy?"
Mọi người: ". . ." Dù sao cũng kém đồ nhà quê ngươi! Còn cho người ta kiếm sống hay không? "Không sao, ta có bạc, coi như ta vì con rể xin một quẻ cũng tốt!"
Mọi người: ". . ."
Loại người này làm thế nào sống đến bây giờ?
Ra đường không sợ bị người ta đánh chết sao?
Nhìn cũng không phải có tiền gì, vậy mà còn dám to gan khoe giàu như vậy!
Tăng nhân trẻ tuổi cũng là người có kinh nghiệm, chỉ xấu hổ một lát, liền lập tức mặt không đổi sắc nói: "Thỉnh đi cùng bần tăng."
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Xin quẻ ở đại điện.
Bên trong đã có không ít người, rộn ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064392/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.