Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tam công tử còn việc gì không? Nếu không có việc, tại hạ cùng nội tử cáo từ trước."
Nói xong cũng không đợi Tần Tư Bách phản ứng, Từ Thụy Khanh đã trực tiếp nắm tay Phồn Tinh dẫn đi.
"Ai..." Có việc, ngươi trước hết nghe ta giải thích rõ ràng đã!
Sau khi Tần Tư Bách nhìn hai người đi xa, vẫn đứng đó vò đầu bứt tai.
Hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương kia rất quen thuộc!
Cái loại cảm giác quen thuộc này, nói cho hắn biết nếu không nghĩ kỹ, có khả năng sau này sẽ hối hận.
Một đường vò đầu bứt tai đến cửa phủ Quốc Công, Tần tam công tử mới vỗ đùi: "Ta nói thế nào quen thuộc như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn, lớn lên giống y như muội muội lúc nhỏ!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tần Tư Bách tuổi trẻ tính tình không đủ trầm ổn, liền như lốc xoáy chạy vào tìm nhị ca mình: "Nhị ca, ta nói với ngươi... Ơ, đại ca, ngươi cũng ở đây sao?"
"Hấp tấp bộp chộp, còn ra thể thống gì!" Đại công tử lạnh giọng quở trách.
Tần Tư Bách một khuôn mặt khổ.
Nhìn đi, đây là nguyên nhân hắn có chuyện gì cũng nguyện ý thương lượng cùng nhị ca, chứ không hề muốn thương lượng cùng đại ca.
Đại ca cứ như lão già cổ hủ, chỉ cần bắt được chỗ không thỏa đáng, liền tóm lấy người ta giáo huấn một trận.
Từ nhỏ đã như vậy!
Nhưng mà khi Phồn Nhi còn nhỏ, là do đại ca một tay nuôi dưỡng, trưởng huynh như cha, đại ca đối Phồn Nhi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064382/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.