Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Những sĩ tử khác bản tính cũng không tồi, cho nên không giống Lý Văn An ghét bỏ Phồn Tinh.
Một đường đi tới, bọn họ mơ hồ cảm giác hình như có gì đó không đúng? Thế quái nào lại cảm thấy có điểm hâm mộ Từ Thụy Khanh?
Tuy rằng hắn chọn một nương tử ngốc nghếch, nhưng vận khí của cô rất tốt nha!
Dọc theo đường đi, nhặt bảy lần bạc, hai lần vàng, thuận tay đào bốn lần nhân sâm cùng linh chi. Chỉ là nhặt vài thứ đồ chơi nhỏ, liền đủ để trụ ở kinh thành một thời gian dài.
Tuy rằng hắn chọn một nương tử ngốc nghếch, nhưng mà cô có thể cho người ta cảm giác an toàn nha!
Trên đường bọn họ bị gặp cướp hai lần, nương tử Từ huynh một phen đem Từ huynh ấn ở sau lưng, nhảy xuống xe, đập cho bọn cướp một đống bạo quyền, đập đến người ta kêu cha gọi mẹ...
Tình huống đó, chậc, thảm đến lợi hại!
Sau khi đập nắm đấm vào người ta xong, trở lại trên xe, còn sờ sờ đầu Từ huynh, an ủi: "Ngoan nha, không sợ hãi."
Các sĩ tử khác chỉ cảm thấy: ". . ."
Không hiểu sao có chút hâm mộ.
Hy vọng sau này khi chịu kinh hách, cũng có một đại lão như vậy đến an ủi mình.
Này quả thật...
Có độc?
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi đoàn người tới kinh thành, Mộc lão tam ngựa quen đường cũ đi tìm mẹ mìn hỗ trợ thuê một sân viện, trước tiên dàn xếp chỗ ở.
Trong tay có bạc chính là tùy hứng, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064378/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.