Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
So với những người khác một bộ chưa hiểu sự đời, đại lão biểu hiện rất bình tĩnh.
Hết sức chuyên chú ngồi xổm bên bếp, kiên nhẫn chờ rắn xào của cô.
Cô đã lâu, đã lâu, đã lâu chưa được ăn rắn.
Từ sau khi tay bị thương, Tiểu Hoa Hoa liền không cho cô đi bắt rắn, con này là do cha cô bắt về.
Mộc lão tam bắt rắn cũng là một phen nước mắt chua xót, thời điểm nhìn thấy rắn độc đầy hoa văn tươi đẹp, trong lòng ông liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác "mạng ta xong rồi".
Vì tìm được đồ ăn cho nữ nhi, ông cũng là đem mạng đi đánh cược.
Nơm nớp lo sợ, thật vất vả bắt được rắn độc, lúc này Mộc lão tam mới phản ứng lại, vì cái gì ông nhất định phải bắt rắn độc chứ? Không phải rắn độc, cũng có thể ăn mà!
Con mẹ nó, vì cái gì ông phải một hai khiêu chiến loại hình khó chơi này?
"Phồn Tinh, ta thi đậu tú tài." Từ Thụy Khanh nói khẽ với Phồn Tinh, lén lút vươn tay tới, muốn nắm lấy tay cô, tình chàng ý thiếp một chút.
Kết quả đại lão duỗi tay, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói lời thấm thía cổ vũ nói: "Vậy ngươi, phải tiếp tục, cố lên nha!"
Loại lời thoại trưởng bối này, thiếu chút nữa làm biểu tình trên mặt Từ Thụy Khanh không chấn trụ nổi.
Còn có...
Bả vai hắn, đau quá!
Lực đạo của Phồn Tinh, ai thử đi thì biết!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Ngược lại với bầu không khí hài hòa của Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064370/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.