Edit: Sa Mặt Thẩm Lưu Hưởng chôn trong đầu gối, tóc đen rũ ra, ngồi yên trên mặt đất lạnh băng
Thẳng đến giờ Tý, hắn đứng dậy, lại lần nữa xuất hiện ở Phục Yêu Lao, thủ vệ đệ tử thấy thế, tiến lên hành lễ, theo quy định muốn xem tông chủ lệnh.
Nhưng trong phút chốc, uy áp khiến người hít thở không thông bao phủ trên người hắn, tứ chi không khỏi nhũn ra, té ngã trên đất, không thể động đậy.
“Tiên, tiên quân ... ......”
Đệ tử thủ vệ đều là tu vi Kim Đan kỳ , đối mặt với tu sĩ Hóa Thần cảnh, không có chút sức phản kháng nào, chỉ dựa vào uy áp cũng có thể khiến cho tất cả nằm sấp xuống.
Thẩm Lưu Hưởng xông vào Phục Yêu Lao.
Chỉ chốc lát sau,đêm tối tĩnh lặng bỗng ồn ào náo động lên.
“Tiên quân ban đêm xông vào Phục Yêu Lao cứu con hung thú kia rồi!”
“Hắn thực sự có can đảm đấy? Nhóm người Lam tông chủ còn ở đây, không muốn sống nữa sao.”
“Hồ đồ a! Yêu thú hung ác bực này, nếu không diệt trừ, ngày sau tất thành họa lớn, ta thấy hắn mất trí rồi!”
Trong lao.
Kiếm quang chợt lóe, xích huyền thiết đứt gãy.
Thẩm Lưu Hưởng đỡ lấy Chu Huyền Lan, móc ra một viên Hồi Nguyên Đan, đút vào miệng hắn.
Chu Huyền Lan ngửi được trên người hắn một có mùi thảo dược, nhíu nhíu mày, tầm mắt dừng ở cây nhân sâm được hắn treo bên hông , đột nhiên ngẩn người.
“Đây là ... ... Bặc Bặc sao.”
Trừ đuôi mắt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra chút hồng hồng, trên mặt đã nhìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/1815870/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.