Chương trước
Chương sau
Thẩm Lưu Hưởng chưa từng thấy ai cười như vậy. Rõ ràng trong con ngươi, khóe môi đều mang theo ý cười, nhưng vẫn không giấu được đau thương.

Hắn không khỏi nhíu mày lại: "Ngươi không sao chứ."

Nụ cười trên mặt Diệp Băng Nhiên dần ngưng lại, phảng phất như đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kì gian nan. Lúc này trên mặt chỉ còn lại dáng vẻ ủ rũ.

Hắn khẽ lắc đầu, thân hình lại kịch liệt rung lay. Thẩm Lưu Hưởng vội vàng đỡ lấy hắn, phát hiện linh khí khắp nơi hỗn loạn thì trợn to mắt. "Ngươi muốn đột phá? !"

Mọi người lúc trước rơi vào trầm mặc, nhất thời sôi trào lên.

Kiếm tôn tiến thêm một bước nữa, chính là Hóa Thần cảnh rồi!

Thần sắc Lam Tiêu Sinh chợt biến.

Đột phá tối kỵ có người nhiễu, hơi bất cẩn một chút, hội rơi vào vạn kiếp bất phục chi địa, giờ khắc này Nam Diệu Quyền "lai giả bất thiện", chu vi liền dòng người phun trào, thực sự không phải đột phá thời cơ tốt.

Nhất định phải có người cấp Diệp Băng Nhiên hộ pháp.

Lúc này hắn muốn chay đến, lại bị Nam Diệu Quyền giơ tay ngăn cản. "Nghe nói Kiếm Chân đạo nhân cực kì coi trọng hậu bối, trước mắt Diệp Băng Nhiên đang muốn đột phá, vì sao hắn vẫn còn chưa xuất hiện."

Lam Tiêu Sinh mặt lạnh như sương: "Đến tột cùng thì ngươi muốn làm cái gì."

Nam Diệu Quyền chỉ cười mà không nói. Lăng Dạ thấy thế, hơi nheo mắt lại, vươn tay về phía Tố Bạch Triệt.

Cái này quả thật là nghịch thiên mà, trong nháy mắt là một mảnh hỗn chiến.

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu dồn dập rơi xuống, Thẩm Lưu Hưởng dìu Diệp Băng Nhiên ngồi xuống, nước mưa ào ào ào lướt qua hai gò má, hàng lông mi đen run rẩy, bị xối đến cơ hồ không mở mắt nổi.

Hắn nhìn xung quanh, Lam Tiêu Sinh cùng Ninh Nhuận Tân đều bị ma tu ngăn cản, chỉ có mình hắn có ở đây hộ pháp .

Thẩm Lưu Hưởng bày một kết giới bao bọc xung quanh Diệp Băng Nhiên. Đúng lúc muốn tiến vào kết giới hộ pháp giúp hắn thì bên cạnh không một tiếng động xuất hiện một bóng người.

Trong chớp mắt hắn có loại cảm giác sởn gai óc.

"Giao cho ta."

Người đến mặc một bộ đạo bào đen thui, mái tóc dài được ngọc quan buộc cẩn thận sau lưng, khuôn mặt anh tuấn vươn tay vẽ thêm một cái kết giới phủ lên ngăn cản tất cả âm thanh huyên náo xung quanh.

"Sư tổ! Sư tổ đến!" đệ tử Kiếm tông mừng như điên, trên mặt những tu sĩ khác cũng lộ vẻ vui mừng.

Đại thừa cảnh duy nhất của tu chân giới đã đến!

Ánh mắt Nam Diệu Quyền ngưng đọng, nhìn chằm chằm bóng dáng đứng trên mái hiên hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cung lên, cười ha hả.

"Ngọc Phù Sinh a Ngọc Phù Sinh, có ý tứ nha quả nhiên thật biết điều, không uổng công ta chuyến này hưng sư động chúng."

Lăng Dạ đang nhìn Tố Bạch Triệt, nghe vậy liền nhìn về phía Kiếm Chân đạo nhân. "Ý gì?"

"Trên đời chỉ còn có ngươi không hiểu chuyện gì thôi." Nam Diệu Quyền kinh ngạc, sau đó ý tứ hàm xúc không rõ nói. "Căn cơ Kiếm Tông rối loạn, tu chân giới suy yếu, Ma giới lại sắp có thêm một dũng tướng."

Lăng Dạ nhíu mày suy nghĩ ý trong lời nói của hắn.

"Mục đích ta tới đây đã đạt được." Nam Diệu Quyền ngược lại nhìn về phía Tố Bạch Triệt. "Ở bên ngoài chơi đủ rồi, liền cùng vi huynh trở về Ma giới."

Tố Bạch Triệt nghiến răng nghiến lợi, một bên dựa sát người Lăng Dạ, một bên trừng mắt về phía hắn, hận không thể dùng ánh mắt đem hắn băm thây vạn đoạn.

Cái gì mà Ma tôn, rõ ràng chính là một tên cuồng khống chế, hắn chết cũng không muốn trở về Ma giới!

Nam Diệu Quyền phát hiện tầm mắt không được tự nhiên, còn nở nụ cười, không nhanh không chậm vươn tay về phía hắn. "Ngươi chủ động qua đây hay để ta tới bắt ngươi kết quả đều giống nhau nhưng đãi ngộ lúc quay về lại bất đồng. Nghĩ cho kỹ."

Thân thể Tố Bạch Triệt không ngừng run rẩy, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh.

Lại là kiểu khiến hắn chán gét tới cực điểm này. nếu như hắn có thể mạnh hơn chút thì sao phải chịu đựng quản thúc của người khác cơ chứ!

Đồng Khê cũng hoảng rồi ở trong đầu hắn gào thét. "Không thể đi cùng ma tôn. Nhanh, ngươi nhanh ôm chặt Lăng Dạ, thời kỳ mấu chốt sắp tới, ngươi nhất định phải ở bên cạnh Chu Huyền Lan!"

Tố Bạch Triệt vẽ mặt tái nhợt lạnh nhạt, cho dù không tình nguyện, cũng sống chết kéo ống tay áo Lăng Dạ.

Đang lúc hắn muốn mở miệng cầu cứu thì bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. "Tố chân nhân sao trên người ngươi thúi đến vậy ."

Sau lưng Tố Bạch Triệt mát lạnh.

Thẩm Lưu Hưởng chẳng biết từ lúc nào đã đứng đó, nhấc chân, một cước đá thẳng vào cái mông của Tố Bạch Triệt. Cú đá bất ngờ khiến hắn tách ra khỏi người Lăng Dạ, ngược lại lại nhào thẳng vào lòng Nam Diệu Quyền.

Mọi chuyện phát sinh quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị.

Lăng Dạ nghiêng đầu, xem dáng vẻ cợt nhả của sư đệ, nửa ngày cũng không biết nói gì, đám người xung quanh còn đang ngốc trệ.

Lam Tiêu Sinh: "..."

Tên ngu ngốc này.

Coi như không thích đối phương, cũng không nên đứng trước mặt nhiều người như vậy ra tay chớ.

Trước mặt mọi người lại dám đem đồng môn đẩy vào miệng cọp, lớn lối độc ác như thế, không sợ miệng lười người đời sao!

Lăng Dạ xoa xoa trán, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn dùng tay đè cái đầu Thẩm Lưu Hưởng lại, thon dài ngón tay mà vào mái tóc đen tuyền tựa như muốn trút hết tức giận mà dùng sức xoa xoa đem mái tóc dài mượt vò thành cái tổ chim.

Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng mình sẽ bị quở trách nhất thời sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt.

"Sư huynh đừng xoa , muốn trọc rồi! Muốn trọc rồi!"

Lăng Dạ: "Biết sai rồi?"

Thẩm Lưu Hưởng phủi miệng, che cái đỉnh đầu rối mù như tổ chim kia, hơi dịch sang bên cạnh.

Tố Bạch Triệt có ý muốn hại hắn, hắn chỉ làm một chút trả thù nhỏ thì sai ở đâu cơ chứ. Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫ, đàng hoàng nói: "Đã biết, sư huynh."

Đám người vây xung quanh xem trò vui, đều câm nín.

Lăng Dạ quay đầu, đứng thẳng người lên, gió đêm thổi góc áo nổi lên một chút gợn sóng.

Hắn bỗng nhiên ôm quyền, làm bộ nói: "Đã như vậy, làm phiền Nam huynh chăm sóc Bạch Triệt cho thật tốt, ngày khác ta sẽ tự mình đến Ma giới, đón hắn trở về."

Nam Diệu Quyền nhíu mày lại, hiểu rõ.

Những lời ấy của Lăng Dạ là lấy thân phận tông chủ Thanh Lăng tông báo cho tất cả mọi người ở đây, hắn đồng ý cho Tố Bạch Triệt đi tới Ma giới, như vậy thì hành động đẩy người lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng cũng coi như không phạm phải lỗi lầm gì.

Còn nữa, chuyện lúc trước hắn cùng với Nam Diệu Quyền là bạn tốt, thế nhân đều biết vì thể chỉ coi như hai người lén lút làm một cái giao dịch mà thôi.

Nam Diệu Quyền phụ họa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Tất nhiên ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."

Sắc mặt Tố Bạch Triệt tái xanh, bị Ma tôn đè lại không thể động đậy, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng.

Một ngày nào đó, giết chết hắn!

Đồng Khê ở trong đầu hắn, liên tục kêu to: "Nguy rồi! Nguy rồi! Vậy phải làm sao bây giờ, ban đầu ta đã bảo ngươi không nên đi Ma giới. Hiện tại xong chưa, nếu như thời điểm Chu Huyền Lan cần ngươi ngươi lại không có mặt thì sau này làm sao mà công lược hắn. Chuyện này đã khó càng thêm khó!"

Đáy mắt Tố Bạch Triệt hàn ý càng sâu.

Thời điểm Nam Diệu Quyền rời đi, lại không quên hướng Thẩm Lưu Hưởng nói một câu. "Trở về cùng ta. Mất ngày sắp tới sợ là tu chân giới sẽ không được yên ổn. Ta coi như nể mặt nghĩa phụ. Nếu như ở ma giới ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn."

Thẩm Lưu Hưởng xem người bên hông đem mấy chữ 'Sống không còn gì luyến tiếc' viết lên mặt cười khan một tiếng, vươn tay làm tư thế mời.

"Nghĩa huynh đi thong thả."

Nam Diệu Quyền thấy thế cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng nhìn về phía Kiếm Chân đạo nhân, trên mặt lộ ra một chút ý cười xâu xa, suất lĩnh đám người Ma giới rời đi.

Ngọc Phù Sinh, hiện nay là nhân vật đức cao vọng trọng trên tu chân giới.

Nhập ma , thực sự buồn cười.

Cố tình đám người ngu muội này đều không thấy được, vẫn để hắn xem như thiên lôi mà sai đâu đánh đó, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phản phệ.

Đám người ma giáo rời đi, trong nháy mắt căng thẳng nãy giờ trong lòng mọi người đều được thả longe, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng vì thoát được một kiếp.

Thẩm Lưu Hưởng tìm một chỗ tránh mưa, cả người ướt nhẹp, tóc đen dính ở sau lưng, rất nhanh mặt đất đã bị thủy châu từ trên đạo bào chảy xuống làm ướt nhẹp một vùng.

Hắn che miệng hắt hơi một cái, mở túi đồ ra, muốn tìm một kiện ngoại bào phủ thêm. Đồ vật trong túi có chút hỗn tạp, hắn tìm tới tìm lui, giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng coi như mò tới một bộ quần áo.

Móc ra nhìn, là kiện phi sắc hồ cừu.

Lần trước trong rừng trúc hắn bị lạnh, là Chu Huyền Lan phủ thêm cho hắn.

Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm bốn phía, cũng không thấy bóng dáng vị đệ tử thường ngày đều là người đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn.

Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu, phủ thêm bộ ngoại bào xong thì một mình đứng tựa lên lan can, lấy ra nắm hạt dưa có chút ẩm ướt tiếp tục cắn.

Vừa mới cắn được một hạt thì linh khí bốn phía cũng yên tĩnh trở lại, tất nhiên là Diệp Băng Nhiên đã thành công bước vào Hóa Thần cảnh.

Hắn mở mắt ra, trong con ngươi chợt lóe lên ánh sáng.

Quan sát xung quanh cũng không tìm thấy người cần tìm, thần sắc Diệp Băng Nhiên lại lộ ra mấy phần âm u, đứng dậy hành lễ với Ngọc Phù Sinh. "Tạ sư tổ giúp đỡ."

Ngọc Phù Sinh chắp tay sau lưng, gió đêm thổi qua, tay áo bào tung bay: "Ngươi mới vào Hóa Thần cảnh, linh lực trong cơ thể còn bất ổn, đi về điều chỉnh đi, những chuyện bên ngoài này cứ giao cho sư tôn cùng sư thúc ngươi quản lý."

Diệp Băng Nhiên hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hành lang, xoay người bước đi.

Ngọc Phù Sinh thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, vầng trán khẽ động, ống tay áo dài rộng vung lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Thẩm Lưu Hưởng.

"Ngươi chính là tiểu đồ đệ của Chung Khanh."

Thẩm Lưu Hưởng bị người đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng, chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Ngọc Phù Sinh hắn đều bị kinh sợ, tựa như trong tiềm thức lúc nào cũng sợ hắn.

Trấn tĩnh lại, hắn hành lễ nói: "Bái kiến Kiếm Chân đạo nhân."

Ngọc Phù Sinh không nói một lời, tiến lên đè vai hắn lại.

Thẩm Lưu Hưởng cảm giác một luồng linh lực lạnh như băng chui vào trong cơ thể khiến toàn thân đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này Lăng Dạ xuất hiện, thi lễ một cái. "Đạo nhân."

Ngọc Phù Sinh thu tay lại, nhìn về phía hắn: "Lần trước ngươi nói với ta, sư đệ ngươi trúng yêu độc không người nào có thể giải ta vẫn còn không tin, bây giờ xem ra tuyệt đối không phải nói ngoa."

Thẩm Lưu Hưởng thoát khỏi trói buộc, bước chân lập tức dời tới bên cạnh Lăng Dạ.

Ngọc Phù Sinh thấy thế: "Ngươi sợ ta."

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, thân thủ xoa xoa vai: "Đạo nhân thần uy, vãn bối tâm sinh kính sợ mới không dám tới gần."

"Lớn lên ngược lại là so với khi còn bé lại gò bó hơn." Ngọc Phù Sinh ánh mắt tối tăm không rõ. "Trước đây thời điểm ta còn ôm ngươi, khi đó Chung Khanh vẫn còn, mỗi lần tới Kiếm tông của ta, chung quy đều phải dẫn ngươi theo."

Ngũ Uyên đạo nhân, Phương Chung Khanh.

Lăng Dạ lên tiếng: "Sư đệ lúc đó tuổi còn nhỏ, những chuyện lúc trước không nhớ được nhiều lắm đạo nhân chớ trách."

"Đệ tử của Chung Khanh sao ta lại trách được." Ngọc Phù Sinh nói. "Hai sư huynh đệ các ngươi, cũng coi như ta nhìn lớn lên, bây giờ hắn không ở đây, ta liền coi các ngươi như đệ tử thân truyền của mình."

Hắn tiến lên một bước, ngón tay khoát lên vai Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng vỗ hai cái. "Ta nhớ, Chung Khanh chiều ngươi nhất."

Dứt lời, Ngọc Phù Sinh biến mất không còn tăm hơi.

Thẩm Lưu Hưởng che kín hồ cừu, khó giải thích được cảm giác lành lạnh này.

Đầu ngón tay Lăng Dạ điểm nhẹ lên ngạch tâm của hắn, một luồng nhiệt khí ấm áp liền bao quanh ngón tay hắn.

"Sư tôn cùng Kiếm Chân đạo nhân từng có lui tới có thể nói là cũng vừa là thầy vừa là bạn. Sau khi sư tôn rời đi, hắn tìm rất lâu mới từ bỏ, nhìn thấy hai người chúng ta nên có lẽ lại nhớ tới sư tôn, tâm tình khó tránh khỏi kích động một chút, đệ không cần chú ý."

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt mấy cái: "Sư tôn đi đâu?"

Trong nguyên tác, loại nhân vật như Ngọc Phù Sinh hay Phương Chung Khanh này, rất ít được mô tả, cũng không có nhiều thông tin lắm.

"Không biết." Lăng Dạ lắc đầu, trên mặt toát ra mấy phần hoài niệm, "Sư tôn đi rất vội vàng, chỉ kịp để lại cho ta vài câu rồi đi."

Thẩm Lưu Hưởng: "Vì sao vội vàng, hắn gấp cái gì."

Lăng Dạ mỉm cười, ánh mắt lộ ra một vệt trêu tức. "Lúc đó ngươi ra ngoài lịch luyện sắp về tới tông môn. Hắn biết được thì tất nhiên phải rời đi nhanh một chút rồi bằng không chờ ngươi về không phải ngươi sẽ ôm đùi hắn vừa gào vừa khóc, hắn liền đi không được rồi."

Thẩm Lưu Hưởng phẫn nộ vuốt mũi: "Nói như thế, không phải thời điểm ta ra ngoài lịch luyện là do hắn cố ý đẩy ta đi đi."

"Tám chín phần mười là vậy." thấy mái tóc dài của hắn muốn rối như tổ chim rồi Lăng Dạ thu tay về, "Thời điểm sư tôn ở đây, mỗi một nơi ngươi đi lịch luyện đều do hắn chỉ định.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên.

Nam châu, Đông Hoang, đều do Ngũ Uyên đạo nhân bắt nguyên thân đi sao, chẳng lẽ người đó đã sớm biết cái gì.

Lăng Dạ quan sát sắc trời. "Còn mấy canh giờ nữa, đi nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai chúng ta liền khởi hành trở về tông môn."

Ngọc Phù Sinh trở lại động phủ, thân hình có chút lay động, ngón tay thon dài lún sâu vào vách đá cứng rắn lạnh lẽo mài đến máu tươi chảy ròng.

Ngón tay đau đớn, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ vui sướng.

Ngày đó Phương Chung Khanh chặt đứt nhân quả thế gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mọi người đều nói hắn đã phi thăng, thế nhưng Ngọc Phù Sinh không tin. Trên đời nhất định còn có người mà hắn mong nhớ, không bỏ xuống được... Cho dù không phải hắn.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng coi như tìm tới một chút dấu vết.

Trên người Thẩm Lưu Hưởng chắt chắn có giấu manh mối liên quan đến tung tích của Phương Chung Khanh. Hắn bảo vệ đồ đệ này như vậy, tìm đủ mọi cách suy tính cơ duyên, bắt hắn đi nam châu, đi Đông Hoang, vậy thì sao có thể vào lúc biết tin hắn gặp phải đại kiếp lại không thay hắn độ kiếp mà lại lựa chọn phi thăng bỏ mặc cơ chứ.

Ngọc Phù Sinh yên lặng nở nụ cười.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt bao phủ một tầng ma khí nhàn nhạt.

*

Thẩm Lưu Hưởng trở lại nơi ở của đệ tử Thanh Lăng, liếc mắt nhìn về phía gian phòng của Chu Huyền Lan, bên trong vẫn không có chút động tĩnh.

Không biết đã đi đâu.

Đang lúc còn đang suy tư có nên đi tìm người hay không, thì ở một góc tối, một bóng người nhỏ bé nhảy ra, giang rộng hai tay ôm lấy chân hắn tự động biến mình thành một món trang sức ở chân.

"Cha ~ "

Thẩm Lưu Hưởng không thể làm gì khác hơn là một tay nhấc tiểu bàn tử lên, trở về phòng.
(Bàn là mập còn tử trong từ tiểu tử nha mn.)

"Cha không có chuyện gì! Thật quá tốt rồi." Thẩm Bặc Bặc ôm cổ hắn, vui vẻ mà cọ tới cọ lui.

Khuông mặt nhỏ bé của hắn chôn trong hõm cổ trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, vài phiến lá vàng trên đỉnh đầu quét tới quét lui trước mặt hắn.
"Ngày mai Bặc Bặc phải cùng Lĩnh Đội gia gia trở về Nhân Tham Sơn."

Đêm nay hắn đặc biệt dính người, dặn dò không biết bao nhiêu chuyện. "Cha phải thường xuyên nhớ Bặc Bặc nha, một ngày một lần có được hay không."

Thẩm Lưu Hưởng nhéo một cái lên gương mặt trắng mịn mềm mại, cảm giác các sớ thịt cực kỳ co giãn.

Nghĩ tới sau này còn không được bẹo má nữa, tâm trạng liền có chút ưu thương. "Nếu như ngươi thật sự không nỡ, có thể cùng ta trở về Thanh Lăng."

Thẩm Bặc Bặc ngước con ngươi đen óng ánh lên nhìn hắn nửa ngày, ánh mắt liền ảm đạm. "Cha từng nói, Bặc Bặc thích hợp ở lại Nhân Tham Sơn, chúng ta đã từng ngoắc ngoéo, phải đợi Bặc Bặc lớn lên, cha mới đến Nhân Tham Sơn đón ta."

Thẩm Lưu Hưởng hơi cân nhắc một chút: "Tới khi nào ngươi mới trưởng thành?"

"Chỉ cần cây kết trái thì coi như trưởng thành rồi." Thẩm Bặc Bặc sờ mấy phiến lá vàng trên đỉnh đầu, mặt mày tràn ra ý cười "Không bao lâu nữa, khoảng chừng một trăm năm đi."

Thẩm Lưu Hưởng: "... Sau này ta vẫn nên tranh thủ đi Nhân Tham Sơn gặp ngươi đi."

Hắn cầm lấy túi đồ, đem hồ cừu bỏ vào, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong túi lật qua lật lại tìm một món đồ. Vừa lấy một nhánh cây bên trong đó ra.

Thẩm Bặc Bặc lập tức nhíu mày. "Cha nhanh ném nó xuống!"

Thẩm Lưu Hưởng sững sờ.

Linh thảo này toàn thânđều là màu tím, là nhánh cây mà ngày ấy hắn lấy từ trong động phủ của Ninh Nhuận Tân. Lúc đó hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, liền hái một cây đặt ở trong túi trữ vật, lúc này mới nhớ tới liền lấy ra xem.

"Cỏ này có vấn đề?"

Thẩm Bặc Bặc ngửi một chút: "Đây là Tử Thần Thảo, là món đồ giúp tăng tu vi không chừa bất cứ thủ đoạn nào bởi mặc dù nó có thể trợ lực đột phá nhưng sẽ khiến linh mạch bị hao tổn, nếu dùng trường kì nhất định sẽ triệt để cắt đứt cơ hội bước vào đại thừa cảnh."

Thẩm Lưu Hưởng cả kinh, nghe nói trong động phủ của Ninh Nhuận Tân mỗi một gốc cây, một ngọn cỏ, đều do Kiếm Chân đạo nhân tỉ mỉ chọn lựa.

Hắn cũng biết Tử Thần Thảo nguy hại, nếu như đã biết đến, chẳng phải là...

Ngay lúc Thẩm Lưu Hưởng còn đang nhíu mày trầm tư, linh khí bốn phía bỗng nhiên căng thẳng.

Ngay cái ghế trống bên cạnh bàn trà, lặng yên không một tiếng động nhiều hơn một nam tử vẫn còn đang rót chén trà, giữa hai hàng lông mày lộ ra âm lãnh chi sắc.

Uy thế vô thanh vô thức tản ra.

Linh thảo trên tay Thẩm Lưu Hưởng, bất tri bất giác rớt xuống đất.

Lúc hắn tỉnh dậy, thấy địa phương hoàn toàn xa lạ, đầu đau như búa bổ, trong đầu đều là một đoàn thảo nê mã chạy qua.

"Ngươi là ái đồ của Chung Khanh, ta cũng không muốn thương tổn ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta tung tích sư tôn ngươi."

"Hắn quyết tâm tàng nhẫn với ta, lại không thể buông bỏ ngươi được nên nhất định hắn có tiết lộ cho ngươi hắn ở đâu."

"Chỉ cần hắn còn tồn tại trên thế gian này, dù cho chân trời góc biển ta đều muốn tìm đến hắn."

"Không muốn chết thì nói cho ta!"

Thẩm Lưu Hưởng cảm giác một bàn tay bóp lấy cổ hắn dùng sức nắm chặt khiến hắn không thể hô hấp được.

Thời điểm tưởng bản thân sắp bị nghẹt thở mà chết thì cái cổ liền được buông lỏng.

Ngọc Phù Sinh tóc dài rối tung, ngọc quan vấn tóc rơi bên chân, vỡ thành hai nửa, hắc khí ấm lãnh quẩn quanh, giữa hai hàng chân mày lộ ra thần sắc hung lệ, cả người giống như ác quỷ từ địa ngục.

Hắn cụp mắt, nhìn thanh niên thở hổn hển dưới đất, khóe môi câu lên một nụ cười băng lãnh.

"Ngươi vẫn luôn không trả lời vậy ta cũng không khách khí."

Ngọc Phù Sinh chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngón tay bấm quyết thầm tự nhủ: "Chung Khanh, ngươi nhìn cho rõ ràng, là đệ tử của ngươi buộc ta, hắn không nói tung tích của ngươi cho ta, ta không còn cách nào khác là dùng truy hồn thuật tra xét, ngươi nếu như biết được sẽ không trách ta chứ."

"Có điều cho dù có trách ta cũng không sao, ra giết ta đi a."

Tay lạnh như băng dán lên trán Thẩm Lưu Hưởng, cả người hắn chấn động, đồng tử liền co lại.

Đau quá ——! ! !

Cũng không phải là đau đớn trên thân thể, mà là đau đớn của thần hồn, tựa như bị đao nhọn quét qua đem thần hồn của hắn từng tấc từng tất từ thân thể tróc ra.

Đau đến mức tận cùng, Thẩm Lưu Hưởng ý thức bắt đầu sụp đổ, đầu ngón tay vô ý thức đâm thủng da dẻ, mạnh mẽ bóc từng lớp từng lớp da thịt trên cánh tay ra, trong tiềm thức muốn mượn việc này để dời đi một chút thống khổ trên thần hồn.

Ngọc Phù Sinh thấy thế, tựa hồ cảm thấy có chút ý tứ liền ném cho hắn một cây chủy thủ.

"Chống đỡ một chút, trước khi ta đem thần hồn của ngươi kiểm tra xong thì đừng chết , nhất đinh Chung Khanh đã đặt lên người ngươi hồn ấn. Ta nhất định phải tìm cho ra."

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong lúc vô ý thức Thẩm Lưu Hưởng đã thương tích khắp người áo bào nhuộm đầy máu tươi. Tất cả đều là hắn dùng móng tay cùng dao găm cắt ra.

Mà dằn vặt trên thần hồn vẫn còn tiếp tục, phảng phất vĩnh viễn không có điểm dừng.

*

Bầu trời mờ mịt một mảnh, cách thời gian trời sáng vẫn còn mấy canh giờ.

Chu Huyền Lan trở lại nơi ở, liếc mắt thấy trong gian phòng nào đó vẫn còn sáng đèn thì do dự trong chốc lát, đứng trước cửa , tiếng gọi hai tiếng: "Sư tôn."

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

Chu Huyền Lan hạ mi mắt xuống, ngón tay đặt trên cửa.

Hắn cố ý về muộn một chút, muốn chờ sư tôn nguôi giận bớt kết quả người còn không thèm để ý đến hắn.

Đầu ngón tay hắn căng thẳng muốn quay đầu bỏ đi, lại có chút không cam lòng, vì vậy liền kêu một tiếng. Trong phòng vẫn là không có nửa điểm động tĩnh.

Chu Huyền Lan hơi nhướng mày, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không không bắt gặp được bóng dáng của sư tôn, chỉ có Thẩm Bặc Bặc ngã trên mặt đất, tất nhiên đã ngất đi.

Bên cạnh hắn còn có nữa nhánh chiết linh thảo.

Chu Huyền Lan nhặt lên quan sát, tầm mắt bắt đầu nheo lại.

Trên phiến lá tỏa ra ánh sáng, một dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo hiện ra tựa hồ như lúc đó người cũng cực kì hoảng hốt, dùng móng tay miễn cưỡng khắc ra.

Chỉ một chữ 'Ngọc'.

Khóe mắt Chu Huyền Lan nhất thời nheo lại, tông cửa xông ra ngoài.

Tối nay, đầu tiên là ma tôn đem người tập kích, sau đó kiếm tông lại đột phá hóa thần cảnh, đại sự một sóng gió tiếp một sóng gió, cuối cùng cũng coi như tiêu tan hết, đệ tử Kiếm Tông vội vàng kiểm kê lại đệ tử trong tông môn xem có bị thương tổn hay không.

Diệp Thạch phụ trách chuyện của Thanh Lăng, mới vừa đuổi đến nơi ở thì một bóng người lướt qua như gió.

Hắn xác định là người nào liền vội vàng đuổi theo. "Đừng đi, chờ ta kiểm kê xong nhân số có được hay không."

Người phía trước bổng chốc dừng bước, quay đầu lại, Diệp Thạch nhìn gương mặt băng sương của thiếu niên trong lòng nhất thời hồi hộp. "Ngươi làm sao vậy?"

Chu Huyền Lan xốc vạt áo hắn lên giọng điệu lạnh băng hỏi: "Động phủ của Ngọc Phù Sinh ở nơi nào?"

Diệp Thạch bật thốt lên: "Sao có thể gọi thẳng dục danh của sư tổ."

"Ta hỏi ngươi hắn ở nơi nào! ! !"

Diệp Thạch bị hét đến sững sờ, thấy hai mắt thiếu niên trước mặt xung huyết, đôi tay thon dài dừng không ngừng run rẩy, tựa hồ như muốn liều mạng áp chế sát ý trong lòng.

Đều cùng là tu sĩ kim đan kỳ, trong lòng Diệp Thạch đột nhiên sinh ra khiếp ý.

"Cùng ta đi. " hắn nói: "Tiện đường nói cho ta, đến tột cùng đã sảy ra chuyện gì, ngươi không phải là đệ tử của Thẩm Tiên Quân sao? Có việc gì sao lại không đi tìm sư tôn ngươi."

Trong chốc lát hai người đã đến dưới chân ngọn núi cao to sừng sửng.

"Động phủ của sư tổ ở trên ngọn núi này." Diệp Thạch nghe đến chuyện trên linh thảo có khắc chữ thì nhíu mày. "Có lẽ là hiểu lầm, sư tổ không có lý do gì để thương tổn Thẩm Tiên Quân cả. trước tiên ngươi nên bình tĩnh lại."

Chu Huyền Lan không nói một lời, xông vào bên trong ngọn núi.

Diệp Thạch vội vàng ngăn cản hắn. "Nơi này có sư huynh sư tỷ canh gác, cần phải thông báo trước khi vào!"

Lúc này, mười mấy tên đệ tử kiếm tông vác trường kiếm tiến tới, thanh niên cầm đầu lạnh giọng. "Chuyện gì?"

Diệp Thạch cúi người hành lễ, đang muốn giải thích thì Chu Huyền Lan đứng bên cạnh đã trực tiếp ra tay đêm phía trước nổ ra một con đường.

"Lớn mật! Dám lỗ mãng trước động phủ của sư tổ!" Trong nháy mắt mọi người đều rút kiếm đánh về phía Chu Huyền Lan.

Diệp Thạch đầu đầy mồ hôi, mắt thấy tình hình lại trở nên như vậy mình cũng khó mà chết được tử tế, cắn răng một cái đơn giản ra tay chặn giúp hắn một hai chiêu.

Ta thao, cùng lắm thì bị trục xuất khỏi tông môn!

"Ngươi nhanh đi cứu Thẩm Lục Lục! Đừng để sảy ra vấn đề!"

Chu Huyền Lan tránh khỏi đám người kia, chớp mắt đã chạy đến động phủ. Đệ tử trông coi trước cửa thấy vậy thì lên cơn giận dữ lúc này đều đuổi tới.

Diệp Thạch bị thương nhẹ, so với mọi người chậm hơn vài bước.

Lúc chạy đến, trong động phủ hoàn toàn tĩnh mịch, đệ tử trông cửa đều như bị đông cứng cả lại, trên mặt toát ra vẻ mặt sợ hãi khó mà tin được.

Mùi máu tanh quấn quanh trên chóp mũi, đáy lòng Diệp Thạch hiện lên một tia cảm giác không rõ.

Vội vàng đi tới phía trước.

Đập vào mắt, là mái tóc đen ngổn ngang của Thẩm Lưu Hưởng, ngã vào một mảnh trong vũng máu.

Trong tay hắn vẫn còn nắm một cây chủy thủ, nửa bên lưỡi dao lún sâu vào bên trong cánh tay.

Người đứng bên cạnh hắn, tóc tai bù xù tựa như ác quỷ, một tay nhấn giữ trán Thẩm Lưu Hưởng trong miệng liên tiếp phát ra chữ không được: "Nhất định có thể tìm thấy... Nhất định có thể tìm thấy... Chung Khanh, hồn ấn của ngươi ở đâu!"

"Sư, sư tổ." không biết ai run run rẩy rẩy kêu lên một tiếng.

Ngọc Phù Sinh sắc mặt đại biến, tựa như điên cuồng rống lên: "Ai cũng không thể ngăn cản ta!"

Hắn ầm ầm đánh về phía mọi người.

Sau đó, Ngọc Phù Sinh nhìn Chu Huyền Lan đang đi tới: "Ngươi cũng muốn đến ngăn cản ta tìm Chung Khanh?"

Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt, Chu Huyền Lan ngước mắt, khóe môi cong lên một vệt cười lạnh đầy khát máu.

"Ta tới chính là để giết ngươi."

Động phủ ngàn năm ầm ầm đổ nát. Ngay lúc bình minh sắp ló dạng, một luồng khí tức yêu thú làm người ta sợ hãi tràn ra xung quanh mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa từ thời viễn cổ hồng hoang giáng lâm.

Thiên địa rung chuyển, phong vân biến sắc.

*

Thẩm Lưu Hưởng còn sót lại chút tàn dư ý thức hiếm hoi, phát hiện có người ôm chặt lấy hắn, rất chặt, tựa như dùng sức mà ôm lấy, lại giống như muốn hãm hắn vào sâu tận xương tủy.

Người kia giọng nói khàn khàn kèm theo một vệt run rẩy. "Sư tôn đừng sợ, ta đến rồi."

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhúc nhích chậm rãi mở mắt ra, bên tai nhất thời truyền đến một tiếng khẽ gọi. "Sư đệ."

Hắn sửng sốt trong chốc lát thì ngồi dậy, thức hải đau đến muốn nứt ra.

"Đừng nhúc nhích, trước tiên ngưng thần nghỉ ngơi một lát." Lăng Dạ ngồi ở mạn giường, giơ tay đỡ lấy hắn.

Qua hồi lâu chút đau đớn này mới dần tiêu tán, Thẩm Lưu Hưởng thở phào một hơi, mở miệng muốn nói. Lúc này mới phát hiện giọng nói mình rất khàn, tựa như không thể phát ra tiếng.

Hắn lên tiếng, giọng có chút khàn hỏi: "Chu Huyền Lan đâu."

Lăng Dạ trầm mặc trong chốc lát: "Bên trong Phục Yêu Lao của Kiếm Tông."

Thẩm Lưu Hưởng ngây ngẩn cả người.

Trong nguyên tác từng nhắc qua Phục Yêu lao của kiếm tông. Là địa phương Kiếm Tông giam giữ yêu loại tác oai tác quái, vì sao phải nhốt Chu Huyền Lan bên trong? !

Sắc mặt hắn hơi trắng vội vàng xuống giường lại bị Lăng Dạ đè lại. "Bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói hết."

Hắn xoa xoa mái tóc đen của Thẩm Lưu Hưởng, chậm rãi nói: "Hắn làm Kiếm Chân đạo nhân bị thương nặng."

"Hắn là vì cứu ta!" đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm lấy ống tay áo Lăng tông chủ. "Sư huynh hiểu lầm rồi, các ngươi đều hiểu lầm rồi, Ngọc Phù Sinh mang ta tới động phủ của hắn. Vì tìm tung tích của sư tôn mà dùng sưu hồn thuật với ta!"

Lăng Dạ ánh mắt đột nhiên lạnh xuống: "Ngươi nói cái gì? !"

Hắn nắm chặt cánh tay Thẩm Lưu Hưởng linh lực ôn hòa liền thăm dò vào bên trong, vội vàng thăm dò tình huống trong cơ thể.

"Những lời ta nói đều là thật." Thẩm Lưu Hưởng sốt ruột muốn xuống giường. "Là hiểu lầm. Ta có thể giải thích để người Kiếm tông thả Chu Huyền Lan ra."

"Chậm đã." Lăng Dạ kéo hắn lại không buông tay. "Vô dụng."

Thẩm Lưu Hưởng nhăn mày: "Có ý gì?"

Lăng Dạ bình tĩnh nói: "Sẽ không có ai tin ngươi, hoặc là nói, hắn vì sao lại ra tay với ngươi, tất cả những chuyện này đều không quan trọng."

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt.

Ánh mắt Lăng Dạ dần lãnh, gằn từng chữ một: "Chu Huyền Lan chính là sát hại đệ tử Kiếm Tông. Quan trọng nhất... Hắn là yêu."

Thẩm Lưu Hưởng trong đầu nổ đoàn một cái, đáy lòng nhấc lên từng cơn sóng dữ.

*

Từ nơi ở đi tới Phục Yêu Lao, dọc theo đường đi, trên bội kiếm của đệ tử Kiếm Tông đều buộc một đoạn vải trắng, thần sắc nghiêm túc.

Thẩm Lưu Hưởng cụp mắt, trong đầu nhớ lại những lời Lăng Dạ nói cùng hắn.

Hiện tại bên ngoài đều nhận định, Chu Huyền Lan là người của yêu tộc, ẩn tàng lâu như vậy, rốt cục khắc chế không nổi yêu tính khát máu vì thế liền giết những đệ tử Kiếm Tông, đánh trọng thương Kiếm Chân đạo nhân. Tội này không thể tha thứ, nhất định phải diệt trừ thì mới hả dạ.

Bên trong Phục Yêu Lao là một mảnh đen kịt, cửa mở ra, mới có chút ánh sáng tràn vào.

Thẩm Lưu Hưởng chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại nhìn thấy Chu Huyền Lan bị Huyền Thiết xuyên qua xương vai, treo trong lao ngục tối tăm vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng này.

Thiếu niên lúc này chật vật cực kỳ, quỳ sát trên mặt đánh lạnh lẽo cứng rắn, tóc đen tán loạn, áo bào rách rưới, bên trên dính đầy vết máu, da thịt bại lộ ra bên ngoài không khí đều chèn chịt vết thương.

Nghe đến tiếng bước chân, cũng không có nửa điểm động tĩnh.

Không khác nào vật chết.

Mãi đến tận khi nghe thấy có người khuyên can: "Tiên quân, đây là hung thú, tuyệt đối không thể tới gần."

Chu Huyền Lan sững sờ, ngước con ngươi đen kịt thâm thúy lên, tầm mắt rơi lên trên người Thẩm Lưu Hưởng, đôi môi khẽ run rẩy, "Sư tôn."

Giọng nói nhỏ đến mức khó mà nhận ra.

Thẩm Lưu Hưởng dừng bước, đầu ngón tay cuộn chặt lại, lòng bàn tay dần dần nhiễm phải một vệt hồng.

Hắn cong khóe môi khẽ cười một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Huyền Lan nhấc ống tay áo lên giúp hắn lau đi vết máu loang lỗ trên mặt.

Chu Huyền Lan có chút ngốc, cẩn thận từng li từng tí một nhìn hắn: "Sư tôn không sợ ta? Ta là yêu, bọn họ cũng gọi ta là hung thú."

Thẩm Lưu Hưởng: "Ta sớm biết."

Chu Huyền Lan trợn to hai mắt, sắc mặt lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, chợt nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng hướng hắn nở nụ cười, đuôi mắt hơi cong lên.

"Ngươi không phải tiểu yêu tinh."

Nơi cổ họng Chu Huyền Lan nghẹn lại: "... Sư tôn."

Thẩm Lưu Hưởng nhìn quanh bốn phía, nếu như đóng cửa lại chỗ này chính là một mảnh đen nhánh đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Hắn hỏi: "Có sợ bóng tối hay không?"

Chu Huyền Lan không rõ vì sao, lắc đầu một cái.

Thẩm Lưu Hưởng yên tâm, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Cái đó, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài."

Chu Huyền Lan yên lặng: "Sư tôn không nên uổng phí khí lực."

Cho dù tu vi hắn mất hết, Kiếm Tông lấy hình phạt cao nhất để trông giử hắn, tất cả mọi người đều xem hắn là yêu thú hung dữ nhất, là người giết những đệ tử Kiếm Tông kia.

Bất quá, cho dù không có những tội danh này, những người kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Một tên yêu thú vẫn còn nhỏ tuổi, lại có thể đánh trọng thương tu sĩ đại thừa cảnh, không ai không hiểu chuyện này đối với tu chân giới có bao nhiêu uy hiếp.

Hắn chết, mới có thể khiến tất cả mọi người an tâm.

Chu Huyền Lan hiểu rõ tất cả, tự nhiên tiếp nhận thân phận yêu thú đột nhiên xuất hiện này, cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ với những sợ hãi cùng ác ý bên ngoài.

Chỉ có mỗi sư tôn là người mà hắn để ý nhất.

Có phải vì chuyện này mà chán gét hắn, có phải cũng cảm thấy yêu tính hắn của lớn nên mới lạm sát kẻ vô tội.

Vì vậy, hắn mang theo dáng vẻ lo sợ cùng bất an, hỏi: "Sư tôn tin ta, những đệ tử kia không phải ta giết."

Thẩm Lưu Hưởng sững sờ, sau đó đầu ngón tay rơi lên trên trán hắn dùng sức gõ một cái, giọng nói kèm theo run rẩy.

"Ngu ngốc."

*

Thẩm Bặc Bặc đợi đã lâu, rốt cục cũng đợi được đến lúc cha hắn quay lại liền vội vàng nhào tới.

Thẩm Lưu Hưởng thành thục ôm hắn lên, đặt lên bàn. "Sau ta này ta không thể lưu ý đến ngươi được nữa, ngươi cùng Lĩnh Đội gia gia trở về Nhân Tham Sơn đi."

Cái gì mà hung thú nhất định phải chết. Đồ đệ hắn sống hay chết, đều do hắn định đoạt.

Thẩm Bặc Bặc nắm lấy tay hắn dùng sức lắc đầu: "Cha, Lĩnh Đội gia gia nói với ta, bên trong Phục Yêu Lao của Kiếm tông ba tầng ngoài ba tầng trong đều có đệ tử trông giữ, ngươi không thể lén lút cứu đại ca ca ra được đâu."

Thẩm Lưu Hưởng không nói một lời.

Muốn lặng yên không một tiếng động đem người cứu ra tất nhiên là không thể, hiện ở trong bóng tối theo dõi hành tung của hắn ít nhất cũng có năm sáu người.

Muốn cứu Chu Huyền Lan hắn chỉ còn cách xông vào con đường này.

Thẩm Bặc Bặc thấy hắn không nói gì, sốt ruột nói: "Không được cha, coi như cha có thể cứu đại ca ca ra khỏi Phục Yêu Lao, thì đám người đệ tử của Kiếm Tông nhất định sẽ ngăn cản. Mà coi như cha có thể trốn thoát khỏi đám đệ tử Kiếm Tông, thì cũng còn đám người tu chân muốn ngăn người, căn bản không có khả năng cứu đại ca ca ra!"

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở, Lăng Dạ đi vào.

Thẩm Lưu Hưởng rót chén trà, cũng không nhìn hắn, chỉ là hỏi: "Sư huynh đến ngăn cản ta sao?"

"Đúng vậy." Lăng Dạ thản nhiên nói. "Hắn tuổi vẫn còn nhỏ đã có khả năng đánh thắng tu sĩ đại thừa cảnh, tương lai nhất định sẽ thành đại địch."

Thẩm Lưu Hưởng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, phát hiện trà trong chén đã nguội từ bao giờ. "Hắn đã mất hết tu vi, tay không tấc sắt."

Lăng Dạ: "Thế nhân sở cầu, chỉ có hai chữ —— an lòng."

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng khẽ động, đem nước trà đã nguội lạnh trong cốc toàn bộ đổ hết lên mặt đất.

Mắt phượng nâng lên, bên trong đều là băng lãnh. "Ta cũng chỉ cầu hai chữ —— hắn an ổn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.